CHƯƠNG 1
Ở góc bến tàu , nơi có một cô bé đang kéo violin , kế bên là người ông thân yêu của nó .
_ Cô bé đó đàn hay nhỉ ?
_ Ừ . Có tương lai sáng lắm ! Vậy mà tại sao lại ở đây ?
_ Cha mẹ đâu ?
Nhiều lời bàn tán quanh nó nhưng vẫn chẳng có câu trả lời . Tiếng đàn du dương vừa dứt cũng là lúc mặt trời đã xuống núi .
_ Bảo bối ! Về thôi cháu !
Nó cười tươi rồi lăng xăng chạy theo ông , ánh mắt ánh lên những tia hạnh phúc . Cho dù mọi người có nói nó là đứa mồ côi , là đứa ngoài đường xó chợ , thì nó vẫn không quan tâm vì đã có ông và cây đàn violin rồi !
_ Bảo bối ! Cháu muốn ăn kem không ? _ Ông nó cười hiền .
Nó gật đầu , nhìn ông tiến về phía ông bán kem , trên tay ôm chặt cây đàn .
_ Chị ơi ....mua giùm em tờ vé số ! _ Một cô bé dáng người nhỏ nhắn , quần áo dơ bẩn , rách rưới tiến đến chỗ nó , trên tay cầm xấp vé số .
Nó xem trong túi nó , lôi ra vài tờ tiền nhăm nhúm , đưa cho cô bé .
_ Chị không mua vé số ......nhưng mà em cứ cầm tiền đi !
Cô bé ái ngại nhìn nó , nhưng nó đã chạy vội đến chỗ ông để ăn kem mất tiêu .
~ _ Kem ngon quá ông ơi ! Nhưng mà....sao ông không ăn .....? _ Nó ngơ ngác cầm cây kem nhìn ông .
_ Ông ăn no rồi ! Bảo bối của ông ăn đi !
Nó ậm ừ thưởng thức cây kem ., cúi gằm mặt .
_ Hôm nay là sinh nhật của cháu , đúng không ?
Nó ngẩng mặt lên , gật đầu .
_ Quà của cháu đây !
Ông nó lôi từ túi ra một chiếc vòng tay rất đẹp .
_Ông ơi...cái này.....
_Chúc mừng sinh nhật cháu !
Nó nở nụ cười tươi như hoa ., nhận lấy chiếc vòng . Đâu ngờ rằng đây là món quà cuối cùng mà người ông thân yêu tặng cho nó ..............