CHƯƠNG 3
Ông nó đã đi thật rồi , rốt cuộc nó cũng chỉ còn một mình với cây đàn violin bên mình . Nó cười đau khổ , sao ông trời nhẫn tâm với nó quá vậy ? Nó cười mà hai hàng nước mắt chảy dài , một cô bé 6 tuổi đã phải nhìn thấy ba người thân mà mình yêu nhất ra đi .
" Hức! Hức ! "
Bóng lưng nhỏ bé , cô độc trải dài trên phố , thân hình bé nhỏ trong thế giới rộng lớn này một mình .
Nó ngồi xuống thành cây cầu , nhìn dòng nước nhẹ nhàng trôi , thong thả đến lạ kì , bỗng chốc sao nó thấy bình yên đến lạ .
" Hãy sống tốt...Bảo Bối! "
Bàn tay nắm chặt lấy cây đàn , nó sẽ sống tốt ..
~ Sáng hôm sau
~ Mọi người ở bến tàu đều cảm thấy kì lạ vì chỉ có một mình nó đi kéo đàn , hình bóng của hai ông cháu đối với những hành khách hay đi ở đây đã quá quen thuộc .
Giai điệu du dương của bài hát " More than i can say " vang lên khiến ọi người phải dừng chân để mà thưởng thức .
~~````
Bài hát kết thúc , kèm theo đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt . Nó cúi đầu , thu dọn :
" Hôm nay cũng kiếm được kha khá rồi ! "
Nó mỉm cười , bỏ tiền vào túi , rời khỏi bến tàu .
" Ục ục "
Nó xoa xoa bụng , sáng giờ chưa có gì để ăn cả , phải tìm món nào đó thôi :
_ Ông ơi ..Bảo Bối ..
Nó vô thức quay đầu sang bên , chợt nhận ra ông nó đã mất rồi kia mà .