Đỗ Nhược ảm đạm nói: "Anh bị đụng đầu, sợ Trần Vũ Dương sẽ lo lắng, cho nên hôm nay sẽ không về." Thang Thang đau lòng lấy tay chạm nhẹ vào băng vải trắng trên trán Đỗ Nhược. Chỉ cần là Đỗ Nhược nói, cậu đều tin, dù rằng Bạch Thiếu Hiền không tin. Mà cho dù anh Nhược Nhược có nói dối, nhất định là có lý do. (bạn Thang thiệt đáng iu :3)
Buổi tối Đỗ Nhược ngủ cùng Thang Thang, nhưng giấc ngủ vô cùng hỗn loạn, nửa mê nửa tỉnh. Cậu cảm thấy rất khổ sở, cậu nhớ đến lúc nãy, chí ít thì cậu cũng cho rằng Trần Vũ Dương sẽ thêm hỏi hai câu, nhưng hắn chỉ nói có một câu "Ngày mai anh đi đón em."
Cảm giác bị trói buộc đến thở không nổi, An Nhiên vừa xuất hiện, hắn liền lập tức buông tay có phải không?
Đỗ Nhược chưa từng bao giờ khổ sở giống như bây giờ, kể cả khi ở Mexico, cậu cũng không cảm thấy khó khăn đến như vậy. Bởi vì khi đó cậu biết, cậu và Trần Vũ Dương, còn có cả tương lai phía trước, nhưng bây giờ, cậu không biết nên làm cái gì, hay muốn đi đâu? Mà dù đó là nơi nào, thì cũng đều phải là nơi không có Trần Vũ Dương.
Cậu không ngủ được, nhưng cơ thể thực sự không chống đỡ nổi, ngay cả mở mắt cũng không còn sức, nhưng trong tâm trí cậu vẫn không ngừng giằng xé, dường như muốn dày vò trái tim nhỏ bé, yếu ớt của cậu. Đỗ Nhược có cảm giác mình giống như 'chim sợ cành cong', một tiếng 'rắc' vang lên, đột nhiên từ trên cao rơi xuống đất.
Cả đêm, Đỗ Nhược lại lạnh vừa nóng, loáng thoáng có thể nghe được tiếng khóc của Thang Thang. Cậu rất muốn mở to mắt, nói cho Thang Thang biết bản thân còn tốt lắm, đừng lo lắng, nhưng cả người cậu không còn sức lực nữa, thân thể như đang phiêu du trên không, hay giống như rơi xuống vực sâu không đáy.
"Trần Vũ Dương... Trần Vũ Dương... Chúng ta... là..." Đỗ Nhược nỉ non thành tiếng. Thang Thang mơ hồ nghe xong, lập tức ngưng nước mắt lại, tay run run bấm số gọi cho Trần Vũ Dương. Nhưng gọi nửa ngày, chẳng có ai bắt máy.
Bạch Thiếu Hiền nhăn mày lại: "Không thể kéo dài như thế này được, dẫn cậu ấy đi bệnh viện đi."
"Anh Nhược Nhược mắc chứng sợ hãi, anh ấy không thích bệnh viện." Ở chung với Đỗ Nhược lâu như vậy, cậu hiểu rất rõ Đỗ Nhược.
"Cho dù sợ cũng phải đi, Thang Thang ngoan, để anh đưa cậu ấy đi bệnh viện." Bạch Thiếu Hiền an ủi Thang Thang đang khóc đến sưng đỏ cả mắt, bảo cậu mang chăn ra đây.
Thang Thang do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn đi lấy chăn.
Bọc Đỗ Nhược thật kỹ, Bạch Thiếu Hiền lái xe đưa cậu đi bệnh viện, vừa đi đến cửa bệnh viện, liền nhìn thấy Trần Vũ Dương đang từ bên trong đi ra với một đứa nhỏ khác. Bạch Thiếu Hiền ngẩn người, sau đó cười lạnh nói: "Cũng chỉ đến thế mà thôi."
Nếu không phải Thang Thang đang ở đây, Bạch Thiếu Hiền sẽ cảm thấy chuyện này thực ra cũng không có gì, đàn ông đều thường như vậy. Nhưng hắn nghĩ, Đỗ Nhược cùng Trần Vũ Dương đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc cũng có chút bất đồng.
Dù sao Đỗ Nhược cũng là người của "Bóng Đêm", lại còn là bạn của Thang Thang, Bạch Thiếu Hiền dần cảm thấy có chút không thoải mái: "Trần tổng có người tình mới rồi? Xem ra người của 'Bóng Đêm' chúng tôi đúng là không đủ tư cách."
Trần Vũ Dương không chú ý lắm tới người trong ngực Bạch Thiếu Hiền người trong ngực, có thể ở trong lòng hắn, ngoại trừ Thang Thang còn có thể là ai? Nhưng lời này của cậu ta là có ý gì? Nhược Nhược không phải đang ở cùng với Thang Thang sao?
Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày, đây là chuyện của hắn, không cần người khác phải chõ mũi vào: "Ông chủ Bạch, người tình mới thì có vấn đề gì sao?"
Bạch Thiếu Hiền rõ ràng cảm giác được người trong ngực mình giật mình, biết chắc Đỗ Nhược nhất định là tỉnh rồi. Thang Thang cầm mấy đồ này nọ đi ra, liền nhìn thấy Trần Vũ Dương và Bạch Thiếu Hiền, hai người cứ đứng như vậy nhìn nhau. Thang Thang chạy tới, nhìn Trần Vũ Dương, môi run run nửa ngày cũng không có thốt ra được câu nào.
Bạch Thiếu Hiền biết Thang Thang đang nghĩ cái gì, cậu đang sợ Trần Vũ Dương hiểu lầm, mà nếu cứ như vậy chỉ trích hắn, có thể làm hại đến Nhược Nhược mất. Nhưng cậu rất tức giận, cũng rất đau lòng cho Đỗ Nhược. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Thang lộ ra, chẳng mấy chốc đã tức giận đến mức đỏ bừng bừng.
Trần Vũ Dương thấy vậy bắt đầu nhận thấy có gì đó không đúng lắm, Thang Thang đang đứng ở bên cạnh, vậy thì người trong ngực Bạch Thiếu Hiền kia là ai?
Trần Vũ Dương đột nhiên tiến tới bỏ mền ra, khuôn mặt hồng rực của Đỗ Nhược liền lộ ra, băng vải trên đầu còn ẩn ẩn vệt máu. Trần Vũ Dương nhất thời cảm thấy trong ngực thật khó thở: "Sao lại thế này?"
Bạch Thiếu Hiền hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này tôi phải hỏi Trần tổng mới đúng chứ?"
Trần Vũ Dương ra lệnh: "Đưa cậu ấy lại cho tôi."
Đỗ Nhược giật mình, nhích nhích lại gần hơn nữa vào trong ngực Bạch Thiếu Hiền. Trái tim Trần Vũ Dương như bị đâm một dao, vô cùng đau nhức, hắn đành phải cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Vào trước đã."
An Nhiên ở phía sau kéo kéo vạt áo của hắn, Trần Vũ Dương quay đầu nhìn cậu, đôi ngươi lạnh như băng, không chút lưu tình đẩy tay cậu ra: "Nếu Đỗ Nhược xảy ra chuyện gì, cho dù không phải lỗi của cậu, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. An Nhiên, đừng cho là tôi không biết cậu đang toan tính điều gì."
An Nhiên ngẩn ra, thân mình nhịn không được run lên. Cậu không muốn hại đến người vô tội, cậu chỉ là muốn làm cho Trần Vũ Dương thống khổ mà thôi. Đào Hữu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Nhìn Trần Vũ Dương vội vàng rời đi, An Nhiên ngồi bệt xuống bậc thềm. Cậu đột nhiên cảm thấy ghen tị với Đỗ Nhược. Trần Vũ Dương yêu thương cậu ta đến vậy. Cậu lại thay An Ninh cảm thấy bi ai, cho dù là vì hắn mà chết thảm như vậy, thế nhưng cư nhiên lại không để lại chút dấu ấn nào trong lòng hắn.
Trần Vũ Dương, anh rốt cuộc là người máu lạnh đến mức nào? Còn Đỗ Nhược, sao cậu lại may mắn như vậy, có thể làm cho anh ta đối tốt với cậu như vậy.
An Nhiên mỉm cười, xoa nhẹ lên cái trán còn đang nóng của mình. Đây là trò đùa gì chứ. Hi vọng Đỗ Nhược không có sao, bằng không chắc cậu cũng chẳng khác gì một An Ninh thứ hai, chết mà không có chỗ chôn.
Đỗ Nhược không muốn nhìn thấy Trần Vũ Dương, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cũng không biết khi nào thì ngủ mất, khi tỉnh lại, Trần Vũ Dương vẫn như cũ ở bên cạnh cậu, ngoại trừ trong mắt có ít tơ máu, còn lại nhìn bộ dạng cũng không đến nỗi quá chật vật.
Thấy Đỗ Nhược tỉnh, Trần Vũ Dương rót một cốc nước cho cậu: "Đói bụng không?"
Đỗ Nhược nhận cốc nước, không trả lời.
Trần Vũ Dương ngồi xuống, cũng trầm mặc. Nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa vặn chiếu tới, làm cho bãi cỏ phía ngoài đặc biệt chói mắt. Hắn hạ mắt xuống: "Anh cảm thấy rất mệt."
Một lát sau, Đỗ Nhược lại nghe hắn nói tiếp: "Em luôn làm cho anh cảm thấy mình thật thất bại, anh không biết mình phải làm cái gì cho tốt, phải nói cho em biết những điều gì mới được. Tin tưởng anh, Nhược Nhược. Tín nhiệm của em đối với anh, thực sự cho tới bây giờ cũng không hẳn là đã trao trọn cho anh, phải không?"
Đỗ Nhược ngẩng đầu. Trần Vũ Dương đây là đang yếu đuối, người cao ngạo như vậy, thế mà lại đang ở đây nói với cậu rằng hắn rồi cũng sẽ ủy khuất. Trong lòng Đỗ Nhược không ngừng quay cuồng, cũng không rõ bây giờ bản thân có tâm trạng gì nữa. Tựa như lập trường đột nhiên thay đổi, bản thân đột nhiên biến thành người ra tay làm đối phương phải đau khổ.
Trần Vũ Dương thấy Đỗ Nhược hơi mềm lòng, khóe miệng âm thầm khẽ nhếch, hắn vĩnh viễn là người hiểu Đỗ Nhược nhất, có thể mau chóng làm cho Đỗ Nhược thay đổi tâm ý, chính là cách này, không cần biết mình phải giải thích thế nào đi nữa, dù thế nào thì chắc chắn đối với em ấy sẽ không có hiệu quả, đơn giản nhất, nhanh nhất, chính là đem trách nhiệm đổ lên người Đỗ Nhược. (anh gian v~ chỉ tội em Nhược ngu ngơ :3)
Hắn không phải là không đau lòng cho Đỗ Nhược, cũng không phải không ảo não chính mình làm cho Đỗ Nhược bị thương tổn, hắn chỉ là hi vọng, dùng cách nhanh nhất, ngăn thống khổ của hai người lại mà thôi.
"Em..." Từ đôi môi tái nhợt của Đỗ Nhược nhẹ nhàng nói ra một chữ, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ là nhìn Trần Vũ Dương rồi không biết nói thêm gì nữa.
Trần Vũ Dương vội vàng ôm cậu vào trong ngực, đặt cậu ngồi trên đùi mình, làm như không có chuyện gì, hỏi: "Đói bụng không?"
Đỗ Nhược gật gật đầu, nước mắt cũng theo đó rớt xuống: "Em rất sợ, sợ anh không quan tâm đến em nữa."
Trần Vũ Dương hôn hôn trán cậu: "Anh chỉ yêu em, bảo bối, em phải tin tưởng anh."
Đỗ Nhược vẫn khóc, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cậu có cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy, cậu không cách nào tưởng tượng được cuộc sống mà không có Trần Vũ Dương..
Trần Vũ Dương không dám an ủi cậu, đành phải vỗ về lưng của cậu. Nước mắt Đỗ Nhược rơi xuống, muốn dừng lại không được, không khống chế nổi thân thể chính mình: "Vì... Vì sao.. anh hôn An Nhiên?"
"Đôi khi những gì mình tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là sự thật."
Nhìn gương mặt Đỗ Nhược đã khóc đến trắng bệch, trong lòng Trần Vũ Dương đau như cắt.
"Chỉ... Chỉ cần là anh nói, cái gì em cũng tin..." Đỗ Nhược khóc đến mất cả hơi, nói chuyện đứt quãng. Trần Vũ Dương đành phải ngăn không cho cậu nói tiếp, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cậu. Đỗ Nhược có chút không thở nổi, sưng đỏ hai mắt đẩy hắn ra: "Em...Em...khó chịu."
Nhược Nhược, người yêu em là anh, người thứ ba không có quan hệ gì hết.