Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Không bao lâu sau lễ khai giảng, trường học cho nghỉ phép, đặc biệt là sinh viên, vốn đã không phải học gì mấy, cho nên chỉ một tết Trung thu này thôi, nhưng sinh viên như Đỗ Nhược cậu được nghỉ ngơi tận một tuần. (sướng vậy, ước j mình đc như bạn ấy ಥ_ಥ)

Vết thương của Đỗ Nhược không nghiêm trọng lắm, nhưng miệng vết thương rất lâu khỏi. Mỗi ngày cậu đều bị Trần Vũ Dương bắt uống một ít thuốc Đông y. Dù là cái gì đi chăng nữa, bồi bổ thân thể, vẫn là thuốc Đông y có hiệu quả tốt nhất.

Nhưng mùi vị của thuốc Đông y thực sự rất khó nuốt. Trần Vũ Dương đã cũng đã sớm nghĩ tới, Đỗ Nhược có lẽ chẳng cần đến hai ngày sẽ khóc rống lên không chịu uống thuốc mất thôi, nhưng hắn cũng quyết định rồi, nếu Đỗ Nhược khóc, sẽ không ép em ấy phải uống nữa.

Nhưng mấy ngày nay, Đỗ Nhược hiền lành đến kì lạ, thuốc Đông y đun xong thì ngoan ngoãn uống, hơn nữa còn rất an tĩnh. Điều này làm cho Trần Vũ Dương cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải dấu hiệu tốt. Dù sao Đỗ Nhược cũng không còn là một đứa trẻ nữa.

Những phương pháp sử dụng trong những ngày đó tuy tạm thời ngưng được vết thương của Đỗ Nhược, nhưng không có nghĩa là cứ như vậy mà xong, lại càng không phải là không để lại bất kỳ di chứng gì.

Bởi vì đang là tết Trung thu, cho nên Trần Vũ Dương cả ngày đều không đến công ty. Ăn xong bữa sáng, Trần Vũ Dương liền dẫn Đỗ Nhược và Mộ Tư cùng Đồ Liên trở về nhà lớn.

Cha mẹ của Trần Vũ Dương đã đi sớm, trong nhà chỉ còn bà của hắn. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chuyện buồn như vậy nhưng không làm bà quá mức suy sụp, không phải do bà lạc quan, mà là do tính cách mạnh mẽ, cứng cỏi từ trước của bà.

Trần Vũ Dương vốn có một bác cả, nhưng bởi vì làm một chuyện khiến bà hắn không ưng nên bị buộc phải đi tha hương nơi đất khách quê người. Ông Trần, tức cha của cha Trần Vũ Dương, cũng không thực sự là người được bà yêu quý nhất. Tuy nhiên với Trần Vũ Dương, bà lại thực sự yêu thích. Mọi người đều nói tính tình bà thật cổ quái, kỳ lạ.

Hôm nay là Trung thu, Trần Vũ Dương mang bánh Trung thu đến, trang viên trong nhà có nước quả, cho nên hắn không mua nữa, đồ ở bên ngoài, tất nhiên là không tốt bằng của mình trồng rồi. Sân vườn cái gì cũng không thiếu, tất cả đều do một tay bà của hắn chăm bón mà thành.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên Trần Vũ Dương dẫn Đỗ Nhược về nhà. Thứ nhất, hôm nay là Trung thu, hắn cũng là muốn về thăm bà, thứ hai, đây giống như là một liều thuốc an thần cho trái tim luôn bất an của Đỗ Nhược. Lần này dẫn cậu đến đây là để cho cậu biết, cậu đã là người của Trần gia, bất kể như thế nào, xem như là ra mắt, dù bà của hắn có thể không thực sự chấp thuận, nhưng đã bước chân vào nhà này, thì coi như là chấp nhận rồi đi.

Dọc đường đi, Mộ Tư quấn quít lấy Đỗ Nhược, kể chuyện cho cậu, đây là thầy giáo mới dạy nhóc, nói là đi học, thì sẽ phải kiểm tra hằng ngày. Nhưng do Đỗ Nhược luôn không yên lòng, làm cho Trần Mộ Tư nhiều lần bực mình, quay lưng không thèm để ý tới cậu nữa. Đỗ Nhược lại phải mặt dày đi dỗ, cứ như vậy vài lần, cuối cùng cũng đến nơi.

Xuống xe, Mộ Tư liền có vẻ ngoan ngoãn hơn, bốn người cung kính chào hỏi phu nhân của Trần gia. Bà nhìn thấy Đỗ Nhược đi vào cửa, không lên tiếng, bởi vì bà biết tự nhiên có người sẽ nói.

“Bà, đây là Đỗ Nhược.”

Đỗ Nhược nhẹ nhàng nói: “Cháu chào bà.”

Bà hừ một tiếng, trong lòng tất nhiên là hiểu được. Trần Vũ Dương thấy bà hơi mất hứng, mau chóng nói: “Hôm nay là Trung thu, cháu đặc biệt dẫn người tới để bà nhìn một cái, bà nếu mà không khoan dung thì sao cháu có thể mang người về, phải không?”

Đỗ Nhược lần đầu tiên thấy bộ dạng dịu dàng như này của Trần Vũ Dương, nói ra hai câu, dỗ dành bà của hắn, bà chỉ hừ hừ một chút, trên mặt lại nở nụ cười: “Nếu Mộ Tư cũng thích, thì như thế nào bà cũng không quan tâm, chỉ cần là đứa trẻ sạch sẽ là tốt rồi.”

“Kia có chỗ nào có thể không sạch sẽ chứ, đây là cháu phải đe dọa dụ dỗ mãi người ta mới tới đó, đứa trẻ này rất tốt nha.” Trần Vũ Dương nói dí dỏm nói, biểu hiện cũng có vài phần làm nũng, làm cho Đỗ Nhược nhìn cảnh này phải trợn mắt, há hốc mồm, quả thực không thể tin được người đang đứng trước mặt mình này chính là Trần Vũ Dương.

“Đã có đứa nhỏ này, thì đừng chơi bời như trước nữa, cháu tuổi cũng không nhỏ nữa, nên yên bề gia thất đi thôi.” Bà từ trước vốn đã mắt nhắm mắt mở cho qua đối với tình yêu của Trần Vũ Dương, không phải là do tư tưởng được khai thông, mà là do không quản được.

Trần Vũ Dương trời sinh thông mình, sớm đã không phảo dựa vào Trần gia, cho nên bà cũng không có cái gì để đe dọa hắn nữa.

Trần Vũ Dương cũng đã liệu định trước bà hắn sẽ không làm khó cho Đỗ Nhược, vậy cho nên hắn mới dám đưa bảo bối của hắn ra. Nhưng Đỗ Nhược vẫn không yên lòng, cung kính, lo sợ làm bà không vui.

Trần Vũ Dương thấy cậu khẩn trương như vậy, có chút dở khóc dở cười, lá gan sao lại nhỏ như vậy, sợ bà của hắn đến như vậy .

Ăn trưa xong, bà buồn ngủ, Trần Vũ Dương và Đỗ Nhược cùng ngồi ở ngoài sân. Trần Vũ Dương bóc cho Đỗ Nhược một quả cam, Đỗ Nhược hết nhìn đông tới nhìn tây, mới dám há miệng để Trần Vũ Dương đút cho. (ta chết cười cái bộ dạng này của em =]]]]]] )

Buổi chiều, Trần Vũ Dương dẫn Đỗ Nhược đi đến vườn hoa và vườn trái cây. Đỗ Nhược cảm thấy nơi này cực kỳ xinh đẹp. Tuy rằng cậu không hiểu nghề làm vườn, nhưng được đi dạo ở đây, thật giống như được đi vào chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt đẹp.

Trần Vũ Dương thấy Đỗ Nhược vui vẻ như vậy, nói: “Nếu biết em thích chỗ này như vậy, anh đã sớm mang em đến đây rồi.”

“Trong thành phố khó có được nơi nào như chỗ này, không khí trong lành, đâu đâu cũng là màu xanh mướt của cây cỏ, nhìn thôi cũng thấy thoải mái cực lỳ rồi.” Đỗ Nhược khẽ dựa thân mình về phía sau. Trần Vũ Dương liền thuận thế đưa tay ôm cậu vào trong lòng: “Thích như vậy? Khi nào về, anh sẽ bảo Đồ Liên làm cho em một nơi như vậy.”

Đỗ Nhược cười cười. Trần Vũ Dương đưa tay lên, bế ngang Đỗ Nhược: “Em đã được vui vẻ như vậy, giờ thì đến lượt anh, phải vui vẻ một chút mới được.” (dạo này anh nc dễ thương v~ :3: )

Đỗ Nhược bị bệnh rất nhiều ngày, Trần Vũ Dương vẫn luôn chịu đựng không chạm vào, hôm nay, bầu không khí thật tốt, Trần Vũ Dương cũng có chút kiềm chế không được.

Đỗ Nhược lại rất ngoan, tùy ý để hắn cởi quần của mình ra, rất phối hợp cởi áo của chính mình, nhưng Trần Vũ Dương lại giữ tay cậu lại: “Đừng, lát nữa lại lạnh, quần áo cũng đừng cởi ra.”

Đỗ Nhược vặn vẹo thân mình, nói lầm bầm: “Nhiều đồ như vậy thật kỳ quái.”

Trần Vũ Dương cười cười, nhẹ nhàng xoa khe mông của cậu: “Chớ lộn xộn.” Đỗ Nhược đưa lưng về phía Trần Vũ Dương, không nhìn thấy mặt hắn, liền có chút nóng nảy: “Em muốn quay lại.”

Trần Vũ Dương hôn hôn lưng của cậu, thấp giọng nói: “Nhược Nhược, cho dù em không nhìn thấy anh, thì cũng phải luôn biết rằng ở phía sau em vĩnh viễn là anh.” Giọng nói trầm ấm dễ nghe, giống như một loại xuân dược (thuốc kích dục) hảo hạng nhất, ở trong không khí dần dần lên men, làm cho thân thể Đỗ Nhược, từ đầu đến chân đều được một loại cảm giác ấm áp bao phủ lấy.

Trần Vũ Dương dùng sức đỉnh vào bên trong, Đỗ Nhược không chịu nổi liền cắn vào cánh tay hắn. Ngoại trừ những tiếng rên rỉ ngẫu nhiên, còn lại thì ở đây có vẻ phá lệ im lặng.

Trần Vũ Dương nhẹ nhàng cầm tay Đỗ Nhược, hôn lên lưng cậu: “Nhược Nhược…”

“Ưm…”

“Em còn chưa hiểu sao?”

“Ưm… A, anh… chậm một chút.” Đỗ Nhược cảm nhận được Trần Vũ Dương đang nói đột nhiên mãnh liệt hơn, trong đầu một mảnh hỗn loạn, nghe thấy Trần Vũ Dương hơi lên giọng: “Vẫn như trước không hiểu?”

Đúng, không hiểu, có quá nhiều thứ không hiểu. Đỗ Nhược cảm thấy toàn bộ trái tim giống như tràn đầy khí hơi, sau đó liền treo lơ lửng trên không, không thể đi lên nữa, lâm vào bế tắc, không nghĩ ra.

“Nhưng mà, bảo bối, em tin hay không cũng không phải là vấn đề, bởi vì, em mãi mãi chỉ có thể là của anh..” Trần Vũ Dương cường thế, phía trên, và dưới thân, cùng nhau hòa lại đánh úp cảm thụ của cậu.

Đỗ Nhược bị như hắn làm cho như vậy, thành ra đầu óc hơi mông lung, nhưng nghe vậy, đột nhiên tỉnh táo lại: “Em… mãi mãi luôn là của anh sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui