Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Sáng sớm, Đỗ Nhược bị Trần Vũ Dương lôi từ trên giường dậy, nhắm mắt để cho Trần Vũ Dương mặc quần áo và áo khoác cho mình, ngay cả rửa mặt đều nhắm mắt mà làm. Trần Vũ Dương nhìn thấy cậu như vậy thì cực kỳ đau lòng, sớm biết như vậy thì đi làm trễ hai ngày cũng được, để cho cậu ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút.

Bữa sáng của Đỗ Nhược cũng không biết đã qua như thế nào, Đồ Liên chuẩn bị cho Trần Vũ Dương chút sữa và điểm tâm. Cửa vừa mở ra, Đỗ Nhược liền co rúm lại, không khí lạnh đập vào mặt cậu, Đỗ Nhược mở một mắt sợ hãi kêu lên: “Trần Vũ Dương, tuyết rơi, em thấy không cần đi nữa đâu.”

Trần Vũ Dương ôm cậu vào trong ngực, ngăn cản gió lạnh, nhét vào trong xe: “Đàng hoàng một chút, đã đến nước này rồi, chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy sao?”

“Em lạnh.”

“Văn phòng không lạnh.”

“Em lạnh, em lạnh!!!” Đỗ Nhược hét lớn, lại tuỳ hứng. Gương mặt Trần Vũ Dương trầm xuống, không hề để ý đến cậu, kêu tài xế lái xe.

Dọc đường đi, Đỗ Nhược không ngừng lăn qua lăn lại, Trần Vũ Dương không để ý đến cậu, trong lòng Đỗ Nhược liên tục tay đấm chân đá Trần Vũ Dương, gào khóc muốn xuống xe.

Trần Vũ Dương bị dày vò đến hết kiên nhẫn, lớn tiếng quát cậu: “Đỗ Nhược.”

Đỗ Nhược lập tức ngậm miệng, uỷ khuất nhìn anh: “Em chính là chưa lâm trận đã bỏ chạy, em sợ, em không biết bọn họ, em không muốn nói chuyện với bọn họ, em phải về nhà.”

Trần Vũ Dương kêu lái xe dừng lại, để cho Đỗ Nhược xuống xe: “Muốn về nhà sao? Vậy, tự mình trở về đi. Hoặc là, bây giờ, tự mình đi vào.” (rắn phết nhở :v )

Từ nơi này đến công ty, còn một khoảng đường nữa, nhưng mà nếu đ về, chắc một tiếng cũng không tới nơi quá.

Đỗ Nhược thấy gương mặt Trần Vũ Dương âm trầm, giống như giận thật. Cậu đứng trước xe, mơ màng đứng nơi đó, bất an nhìn Trần Vũ Dương.

Bên ngoài gió thổi rất lạnh, đặc biệt khi vừa bước xuống xe. Cậu run rẩy kêu một tiếng: “Trần Vũ Dương…”

Trần Vũ Dương nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cậu.

Đỗ Nhược vuốt mũi, ngoan ngoãn đi đến công ty, Trần Vũ Dương cũng bước xuống xe, để cho lái xe đi về trước.

Đỗ Nhược đi ở phía trước, nhìn toà cao ốc trước mắt, có rất nhiều người muốn vào đây, thật là, cái gì cậu cũng không biết, cậu sợ, Trần Vũ Dương… Cậu thật sự sợ, sợ chính mình không làm được gì hết.

Đỗ Nhược đứng ngoài cửa, do dự thật lâu cũng không dám đi vào. Đột nhiên, từ bên trong đi ra rất nhiều người, đẩy ra hai bên.

Đỗ Nhược vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Vũ Dương đi tới. Mọi người khom lưng nói một tiếng chào ‘Trần tổng’, thuận tiện đi theo phía sau Trần Vũ Dương vào công ty. Lúc đi ngang bên bệnh Đỗ Nhược, Trần Vũ Dương cho cậu ánh mắt cảnh cáo, không quay đầu lại mà rời đi.

Đỗ Nhược ngơ ngác đứng yên tại chỗ, một lát sau mới thốt ra ba chữ: “Đẹp trai quá…!!!” (lại chả :v :v :v)

Diệp Ngải đứng bên cạnh cười ra tiếng: “Xin hỏi cậu là Đỗ Nhược đúng không?” Diệp Ngải do dự một chút, nhìn đi nhìn lại thì vị “tiên sinh” này giống học sinh trung học hơn.

“Tôi… Tôi tên là, Đỗ, Đỗ Nhược.” Đỗ Nhược lắp ba lắp bắp nói ra tên mình, nhìn thấy Diệp Ngải mặc đồng phục công ty tinh tế trước mặt, nuốt một ngụm nước miếng, không phải bởi vì bộ dáng Diệp Ngải đẹp, mà vì cậu quá khẩn trương, cậu chưa từng đến công ty đi làm bao giờ.

Diệp Ngải cười dịu dàng: “Cậu đi theo tôi.”

Diệp Ngải cũng không biết vị “quý nhân” này có quan hệ với lãnh đạo công ty, cô là thư ký trưởng phòng, được sắp xếp để dẫn Đỗ Nhược vào công ty.

Đỗ Nhược theo cô vào trong thang máy, tay chân thừa thãi không biết để nơi nào. Diệp Ngải thấy bộ dạng của cậu, nhịn không được vỗ vỗ vai cậu: “Mới tốt nghiệp sao?”

Đỗ Nhược không biết nên trả lời thế nào, đành phải ừ một tiếng.

“Không cần khẩn trương, đây là nơi làm việc của cậu sau này, làm quen là tốt rồi, tôi tên là Diệp Ngải, cậu có thể gọi tôi là chị Ngải, tôi làm chung nghành với cậu, có chuyện gì không hiểu cứ đến tìm tôi.” Diệp Ngải nhìn Đỗ Nhược, nhớ tới ngày đầu tiên mình vào công ty, trưởng phòng nhìn thoáng qua, thuận tiện nói một câu: “Mới từ trên núi xuống?”

Bây giờ Diệp Ngải suy nghĩ một chút, vẫn cảm nhận được vị chát lúc đó. Nhưng mà miệng mồm trưởng phòng thật đúng là không phải độc bình thường, lúc mới tới cô cũng không chịu nổi, còn khóc nhiều lần, từ từ liền phát hiện, người trưởng phòng này, miệng độc nhưng tâm không độc.

Diệp Ngải dẫn cậu đến phòng trưởng phòng, trưởng phòng không kiên nhẫn lườm cô một cái: “Dẫn cậu ta đến đây làm gì? Dẫn đến tổ B đi, chút chuyện nhỏ này vẫn cần tôi dạy sao? Cô có đầu óc không?”

Diệp Ngải không để ý, cười hì hì nói: “Chẳng phải tôi vội vàng dẫn người đến cho anh xem sao?”

“Cũng không phải tuyển tú, cho tôi xem qua làm gì? Nhanh cút ra ngoài làm việc đi.”

Đỗ Nhược đi sau lưng Diệp Ngải, còn chưa hồi hồn, sau này, sau này sẽ sống chung với loại người khủng bố như vậy sao? Cho dù mấy người khách trước có chút khó chịu, nhưng chưa từng làm Đỗ Nhược khẩn trương như vậy.

“Cậu đừng để ý, bộ dáng của trưởng phòng chính là như vậy, cậu không tham dự làm kế hoạch, cho nên không cần tiếp xúc với anh ấy, không cần khẩn trương, nhưng mà tổ trưởng tổ B…” Diệp Ngải nhíu mày, không nói tiếp.

Diệp Ngải giơ tay lên, chuẩn bị đẩy cửa, đột nhiên Đỗ Nhược giữ cô lại: “Chị Ngải, chờ một chút, để tôi chuẩn bị một chút được không?”

Diệp Ngải cười cười, đứng cùng với Đỗ Nhược ngoài cửa một lát.

Lần này, là Đỗ Nhược chủ động đẩy cửa vào.

“Chào, chào mọi người, tôi… Tôi tên là… Tôi tên là Đỗ Nhược… Tôi…” Đỗ Nhược đã chuẩn bị những thứ cần nói, bây giờ chỉ nói một câu như vậy, lập tức, hốc mắt đều đỏ, chân tay luống cuống đứng ngoài cửa, tất cả mọi người đều nhìn cậu.

“Ôi, người mới tới rồi sao.” Khương Thiến đứng lên, đi đến trước mặt Đỗ Nhược. “Thì ra là cậu.” Khương Thiến khinh thường hừ một tiếng. Vị trí của Đỗ Nhược, lúc đầu Khương Thiến muốn lấy em gái mình lấp vào, đột nhiên lại sắp đặt một người đến.

Chỉ là một trợ thủ, nói thẳng ra là làm việc vặt, nhưng mà có thể đi vào Trần thị như vậy, đây chính là cơ hội khó có được. Khương Thiến gần như cắn răng nghiến lợi nhìn Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược cũng không phải đứa ngốc, cậu nhìn ra được Khương Thiến không thích mình. Đỗ Nhược cảm thấy uất ức, nghĩ thầm, tôi lại không biết cô, sao lại chán ghét tôi.

“Nếu đã đến đây, chúng ta là đồng nghiệp rồi, có cái gì không hiểu cứ hỏi, nếu không thì ném mặt tổ B đi là vừa.” Khương Thiến đứng một bên quan sát Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược khẩn trương gật đầu.

Khương Thiến cười trào phúng: “Câm điếc sao?”

“Tôi… Tôi hiểu rồi.”

Đỗ Nhược rất hay mang thù, lại nhỏ nhen, nếu buổi tối về nhà mà không cáo trạng, cậu không tên Đỗ Nhược.

Đương nhiên, Đỗ Nhược không đợi đến buổi tối, buổi sáng bị sai bưng trà rót nước, bận rộn đủ chuyện, giữa trưa vừa tan tầm liền vụng trộm chạy đến văn phòng Trần Vũ Dương, vừa mở cửa ra liền khóc long trời lở đất.

Lâm Li còn chưa kịp ra ngoài, vừa nghe thấy tiếng khóc, cổ họng liền mắc nghẹn, không phải đã dặn dò phải chăm sóc đứa nhỏ này kỹ lưỡng sao, tại sao lại khóc thê thảm như vậy?

Lâm Li đóng cửa lại, phân phó Chu Trì không cho người khác đi vào.

Đỗ Nhược gào khóc thật lợi hại, cố gắng nhấp nháy mắt, khổ nỗi không ra được mấy giọt nước mắt, cậu liền tức giận, gương mặt đỏ bừng bừng. (khổ thân ghê :3)

Trần Vũ Dương ôm cậu ngồi trên đùi mình, hỏi: “Ai bắt nạt em.”

“Mọi người đều bắt nạt em.”

“Được được, ai bắt nạt em?”

Đỗ Nhược vuốt cánh mũi: “Khương Thiến.”

“Cô ta bắt nạt em thế nào?”

“Cô ta không thích em.”

“Không thích thì là bắt nạt em sao?”

“Cô ta kêu em làm rất nhiều việc.”

“Đó chính là công việc của em.”

“Cô ta… Cô ta còn nói em là đồ câm điếc..”

“Cô giỡn với em thôi.”

“Cô ta cười rất xấu.”

“Đó là do cô ta xấu sắn rồi.”

“Hu…. oa !!!!” Đỗ Nhược khóc hổn hển: “Chính là anh không tin cô ta bắt nạt em, anh nói em cáo trạng bậy bạ, anh là tên lừa gạt, em bị mọi người bắt nạt, mọi người đều bắt nạt em !!!”

Trần Vũ Dương cười cười, an ủi chú mèo đang bùng nổ: “Nhược Nhược ngoan, không giận nữa được không.”

“Em vẫn tức giận đấy.”

“Đói bụng chưa?”

“Anh không cần nói lảng sang chuyện khác.”

“À ... , chúng ta vừa nói chuyện gì nhỉ?”

Đỗ Nhược oa một tiếng, cảm thấy đúng là muốn bùng cháy* mà!!! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui