Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Lúc trước khi Đỗ Nhược bắt đầu làm việc thì tuyết đang dần tan, bây giờ lại tiếp tục rơi thành một tầng dày, Đỗ Nhược và Trần Vũ Dương lại bắt đầu đi làm cùng nhau.

Thái độ Lý Ngôn Trí càng ngày càng tệ, vừa nhìn thấy Đỗ Nhược, lỗ mũi liền hừ một tiếng: “Không tệ, thằng nhóc này rất giởi nhẫn nhịn đấy, chỉ cần thổi một chút khí bên gối Lâm Li là có thể đuổi được Khương Thiến. Tôi thật sự không hiểu Lâm Li coi trọng cậu ở chỗ nào, người thì yếu đuối, vừa nhìn thấy là đã biết được nuông chiều từ bé, thật là làm người khác chán ghét mà.”

Đỗ Nhược mím môi, ủy khuất nhìn hắn.

“Đừng đừng đừng có mà... Cậu mà nhìn tôi như vậy, đến lúc đó Lâm Li lại muốn liều mạng với tôi, tôi không có bắt nạt cậu, chỉ tranh luận thôi mà.”

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ anh đang bắt nạt thằng nhỏ tuổi sao?” Đột nhiên Diệp Ngải đẩy cửa đi vào.

“Không gõ cửa mà vào, đây là cách dạy dỗ của cô sao?” Ánh mắt sắc bén của Lý Ngôn Trí nhìn về phía Diệp Ngải. Nhưng mà Diệp Ngải đã sớm quen thuộc với tính tình của anh ta, có gì đáng sợ chứ. Lại nói, người đứng đằng sau Đỗ Nhược đâu phải chỉ có mình Lâm Li đơn giản như vậy, Diệp Ngải chỉ là lo lắng thay cho Lý Ngôn Trí mà thôi.

“Anh cũng đừng nói dạy dỗ cái gì, cuối cùng thì ai là người quản lý tổ B đây? Bây giờ tổ B loạn hết cả rồi.” Diệp Ngải cười tít mắt đi đến bên cạnh Đỗ Nhược, đứng chung một chỗ với cậu.

Lý Ngôn Trí hừ một tiếng: “Trừ cô ra còn có ai nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi lặn qua đó đi.”

“Vậy tôi dẫn Đỗ Nhược theo luôn, dù sao bây giờ cậu ấy là người của tôi, tôi nhất định phải bảo vệ cậu ấy.” Diệp Ngải kéo Đỗ Nhược: “Đi, đứng ở đây làm gì, đi làm việc thôi.”

“Cô sợ cái gì, tôi có thể ăn cậu ta sao, cô đi thì đi đi, tôi còn chưa nói xong với cậu ta.”

“Để người lại đây cho anh bắt nạt chắc? Tôi là trưởng phòng mới nhận chức, nể mặt đứa em này đi theo làm người hầu hạ anh hai năm qua, cho tôi chút mặt mũi được không?”

“Đây là cái chợ sao? Ở trong này cò kè mặc cả còn ra thể thống gì nữa.”

“Tôi còn không phải là sợ người nào đó sẽ kích động sao.”

Rất ít người chịu được tính tình của Lý Ngôn Trí, trợ lý của hắn luôn thay đổi một người rồi lại một người, người duy nhất có thể kiên trì được đến bây giờ là Diệp Ngải, hai năm trôi qua, cô từ từ 'biến chất' ( :v: ), hai người cũng nâng cấp lên thành bạn bè, trong văn phòng này chỉ có cô dám khiêu chiến với hắn mà thôi.

Lý Ngôn Trí bắt đắc dĩ, hắn vẫn không có biện pháp với Diệp Ngải, đành phải vẫy vẫy tay: “Ra ngoài, ra ngoài..”

Ra khỏi phòng Lý Ngôn Trí, Đỗ Nhược nói cám ơn với Diệp Ngải: “Cám ơn chị, chị Diệp Ngải.”

“Cám ơn cái gì, cậu đừng giận anh ta là tôi vui rồi, thật ra tấm lòng trưởng phòng rất tốt, chỉ là... Người yêu của anh ta... Dù sao anh ấy cũng chỉ nói khó nghe một chút, những thứ khác đều rất tốt, thật ra mọi người đều kính trọng trưởng phòng.”

“Tôi biết mà, tôi sẽ không để trong lòng đâu.” Đỗ Nhược cười với cô, áo màu trắng gạo, áo lông cổ tròn màu xanh da trời, trong tay ôm áo khoác kaki nhung, Diệp Ngải quan sát cậu từ trên xuống dưới, trong lòng cảm thán, Trần tổng nuôi dưỡng người ta thật tốt nha.

Đỗ Nhược trở về văn phòng, trong lòng mọi người đều hiểu và không nhắc lại chuyện hôm đó, hoàn cảnh của Đỗ Nhược, mọi người ở đây đều biết, nhưng khi nhìn thấy Lâm Li vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Đỗ Nhược vẫn làm phần việc trước kia, chỉ là lượng công việc ít đi rất nhiều, Diệp Ngải bắt đầu cho cậu tiếp xúc với việc bàn bạc kế hoạch.

Chỉ trong chớp mắt, Đỗ Nhược đã đi làm được mấy ngày, lại sắp đến năm mới, thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo.

Đỗ Nhược sợ lạnh, nhưng khi nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài liền muốn đưa tay chạm vào nó. Trần Mộ Tư cũng rất thích, thích tuyết rơi, cũng muốn chơi thử một lần. Nhưng mỗi lần Đỗ Nhược muốn ra ngoài đều bị Trần Vũ Dương chặn lại không cho ra, làm liên lụy cả Mộ Tư cũng không được ra ngoài. Vì vậy Mộ Tư luôn oán giận chế độ độc tài của Trần Vũ Dương.

Hôm nay, Đỗ Nhược không phải đi làm, nhưng Trần Vũ Dương phải đến công ty. Cậu ngồi ở phía sau cửa sổ sát đất, nhìn khung cảnh tuyết rơi, một tầng tuyết thật dày, giống như chỉ cần đạp lên sẽ bị chôn vùi dưới nó vậy. Từ tất cả mọi nơi trong nhà họ Trần đều có thể nhìn thấy tuyết, từng mảng tuyết lớn đang được người làm dọn sạch.

Đỗ Nhược nghiêng đầu, lập tức thét chói tai: “Em, em, em đến đây từ khi nào?”

Trần Mộ Tư quay đầu, lườm cậu: “Em tới từ lúc anh mắng cha là đồ khốn kiếp.” Đỗ Nhược vội vàng che miệng Mộ Tư lại, nhìn chung quanh, xác định Trần Vũ Dương không có ở đây, lúc này mới buông ra: “Anh không có nói vậy đâu, là em nghe lầm đó.”

“Nhược Nhược, anh sợ cha em phải không? Không sao đâu, em đã ghi âm lại rồi.” Nói xong, Trần Mộ Tư quơ quơ MP4 trước mắt Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhéo mặt thằng bé: “Đưa cho anh.”

Trần Mộ Tư đẩy cậu ra, Đỗ Nhược lui về phía sau, ngồi trên mặt thảm dày mịn. Ngay sau đó, Đỗ Nhược liền áp Trần Mộ Tư nằm trên mặt thảm: “Nhanh đưa cho anh.”

“Không đưa không đưa, Đồ Liên, cứ..u..?” Câu kêu cứu còn chưa ra khỏi miệng liền bị Đỗ Nhược bịt lại, nếu để Đồ Liên thấy cậu bắt nạt Mộ Tư thì nguy mất.

“Em có đưa hay không?”

“Không đưa, trừ khi anh có thể làm cho Đồ Liên thả em ra ngoài.”

“Làm sao có thể.” Tròng mắt Đỗ Nhược chuyển động, cúi xuống gần Trần Mộ Tư: “Hai chúng ta lén ra ngoài được không?”

“Bị phát hiện thì sao?”

“Không sao đâu, bây giờ Đồ Liên đang ở phòng sách, hai tiếng nữa mới xuống, cha em thì đi làm, chúng ta ra ngoài một tiếng rồi về.”

“Vậy cũng không được, nếu như anh bị bệnh rồi sao, đến lúc đó cha sẽ không tha cho em.” Trần Mộ Tư cũng không phải ngu ngốc, tự bản thân Đỗ Nhược muốn đi ra ngoài lại muốn kéo theo cái đệm lưng là mình, biết rõ Trần Vũ Dương sẽ tức giận còn không chịu ngoan ngoãn nghe lời. (hảo thông mingggg :3: )

Thật là... Tính tình của Trần Mộ Tư làm sao vậy, hai người bọn họ dạy hư đứa nhỏ này rồi sao?

“Vậy em đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài chơi nữa, nếu em dám bỏ anh lại trốn đi chơi, anh liền nói với Đồ Liên, để anh ta đánh em.”

“Bỉ ổi, anh là mẹ kế, anh dám bắt nạt em.”

“Anh không chỉ bỉ ổi, anh còn rất hạ lưu nữa.” Đỗ Nhược cười đắc ý. Trong lòng bổ sung thêm một câu, anh là mẹ kế sao? Phi, là cha ghẻ, em nói sai, nói sai rồi. ( :v: :v: :v: hẳn là cha ghẻ =)))

“Sao rồi, em nên nghe lời anh, đừng học cha mình biến thành người như vậy.” Đỗ Nhược đẩy Trần Mộ Tư ra.

Trần Mộ Tư đứng lên, nhẹ nhàng đá Đỗ Nhược đang ngồi dưới đất: “Còn có thể thế nào nữa, đi.” Bây giờ không đi, còn chờ khi nào được chứ? Nếu đến cuối năm thì trời sẽ ấm lên rất nhiều, lúc đó còn chỗ nào có tuyết mà chơi nữa.

Hai người nhanh chóng thay quần áo, Trần Mộ Tư bọc Đỗ Nhược như quả bóng tròn, nhóc con còn muốn quấn thêm khăn quàng cổ, nhưng mặc kệ có nhón lên nhón xuống như thế nào vẫn không với được đến cổ Đỗ Nhược, đành phải kéo Đỗ Nhược xuống: “Khom lưng xuống đồ ngốc này.”

“Thân thể anh rất khỏe, em đừng siết chặt như vậy, anh khó chịu lắm.”

“Ai kêu anh muốn đi ra ngoài chơi, đến lúc đó gặp gió bị bệnh, người bị đánh là em đó.” Bộ dáng than thở của Trần Mộ Tư giống như đang nói: sao người ta lại bán cái đồ này cho anh chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui