Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh



“Đồ Liên?” Đỗ Nhược thử gõ cửa.

“Cậu Đỗ Nhược, có chuyện gì sao?” Đồ Liên có trả lời nhưng không mở cửa, xem ra y đã quyết tâm không gặp Trần Mộ Tư rồi.

“Tôi có thể vào không?” Đỗ Nhược hỏi.

“Có chuyện gì cứ nói luôn, trễ lắm rồi, nếu cậu không đi ngủ, tôi sẽ nói với tiên sinh.”

Đỗ Nhược mím môi, tại sao Đồ Liên bây giờ cũng biết tố cáo như ai rồi?

Trần Mộ Tư vẫn đang khóc, thở không ra hơi, đôi mắt sưng lên giống như hột đào. Thằng bé ôm thắt lưng Đỗ Nhược khóc rất đau lòng.

Đỗ Nhược ngồi xổm xuống hỏi Mộ Tư: “Em đã nói gì với Đồ Liên?”

“Em nói... Em nói... Em không có chơi tuyết, em tìm Vương... Vương Lệ Lâm.” Trần Mộ Tư sợ Đồ Liên tức giận cho nên không dám nói ra chuyện mình trốn đi chơi tuyết, nhưng mà không nghĩ tới hậu quả lại trở thành như vậy.

“Sau đó thế nào?”

“Đồ Liên... Đồ Liên hỏi em... Tại... Tại sao đi tìm Vương Lệ Lâm. Em liền... Nói cho... Nói cho Đồ Liên biết, Vương Lệ Lâm rất... Rất xinh đẹp, em... Em thích cậu ấy.” Trần Mộ Tư khóc rất nhiều, ngay cả nói chuyện còn không nói nổi, Đỗ Nhược ôm Mộ Tư vào lòng, vỗ về lưng Mộ Tư cho thông khí.

Cuối cùng Đỗ Nhược cũng biết tại sao Đồ Liên tức giận, nhưng mà Đồ Liên lại so đo chuyện này với đứa nhỏ tám tuổi sao? Hơn nữa, Đồ Liên luôn dung túng cho Mộ Tư, tại sao có thể vì chuyện này mà không trông nom Mộ Tư nữa.

Đỗ Nhược dụ dỗ: “Em không nghe lời, Đồ Liên sẽ tức giận, nhưng mà chỉ cần ngủ một giấc, ngày mai Đồ Liên sẽ hết giận, sẽ lại quan tâm tới em.”

Mộ Tư ngẩng đầu hỏi cậu: “Thật sao?”

Đỗ Nhược cố hết sức gật đầu, sợ Trần Mộ Tư không tin cậu: “Đương nhiên là thật.”

“Lời anh nói không đáng tin.” Trần Mộ Tư trợn đôi mắt đo đỏ nhìn Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược sửng sốt, cười ngượng ngùng, ở trong lòng thầm mắng: thằng nhóc xấu xa, sao bây giờ lại nói chuyện lưu loát như thế chứ.

Dỗ Trần Mộ Tư ngủ xong Đỗ Nhược mới chạy tới gõ cửa phòng Đồ Liên: “Mộ Tư đã ngủ rồi.” Tiếng nói vừa dứt, cửa liền mở ra: “Vào đi.”

Đỗ Nhược vừa vào liền chui vào trong chăn, cố ý nói thật khoa trương: “Oa, trên hành lang rất lạnh rất lạnh, không biết gió ở đâu thổi tới, lạnh muốn run luôn.”

Đồ Liên vừa nghe thấy liền nhíu mày, hỏi: “Mộ Tư sao rồi?”

“Còn có thể sao nữa, khóc mệt, bây giờ mới ngủ. Ai, Đồ Liên, anh không phải vì một đứa nhóc liền ghen thành như vậy chứ?” Đỗ Nhược không vòng vo nữa cũng vào ngay chủ đề.

“Ghen cái gì?”

“Nếu không phải ghen vậy anh làm sao vậy?”

“Quan hệ giữa tôi và Mộ Tư không thích hợp để dùng từ ghen này.” Ánh mắt Đồ Liên không rời khỏi màn hình, Đỗ Nhược nhìn không hiểu ở đó đang viết cái gì, chỉ thấy vài đường đang chuyển động.

“Anh không thích Mộ Tư sao?” Đỗ Nhược hỏi.

Đồ Liên hỏi ngược lại: “Cậu không thích Mộ Tư sao?”

“Hai chuyện này khác nhau.”

“Có gì khác nhau?”

Đỗ Nhược không biết nên nói gì, ôm cánh tay Đồ Liên cắn một cái cho hả giận. Đồ Liên ngừng lại, để máy tính sang bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Cậu Đỗ Nhược, tương lai Mộ Tư sẽ kết hôn sinh con, năm nay Mộ Tư tám tuổi, tốt nhất nên ngủ một mình, tôi làm như vậy có gì sai.”

“Tại sao nhất định phải kết hôn sinh con? Mộ Tư ở chung với anh không tốt sao?” Đỗ Nhược không hiểu.

Đồ Liên yên lặng một lát rồi nói: “Tiên sinh sẽ không cho phép Mộ Tư ở chung một chỗ với tôi, ít nhất sẽ không cho phép Mộ Tư không kết hôn.” Đỗ Nhược sửng sốt, ngây ngốc hỏi y: “Tại sao?”

“Bởi vì...” Đồ Liên cười khổ. Thật ra cho dù tiên sinh không đồng ý, y cũng có thể dẫn Mộ Tư rời khỏi nhà họ Trần, y hoàn toàn có năng lực cho Mộ Tư cuộc sống như bây giờ, nhưng mà y không nghĩ tới một chuyện. Nếu Mộ Tư thích con gái, vậy cứ để nhóc thích đi.

“Cậu Đỗ Nhược, thời gian không còn sớm, nhanh đi ngủ đi.”

“Vì sao? Vì sao? Anh còn chưa nói cho tôi biết mà.” Đỗ Nhược vẫn không hiểu, cậu phải hiểu rõ chuyện này, nếu không sẽ cực kỳ khó chịu.

“Cậu cảm thấy đồng tính ở chung một chỗ sẽ tốt sao?”

“Có gì không tốt?”

“Có lẽ tiên sinh sẽ ôm ấp cậu trên đường, còn hôn cậu trước mặt nhiều người đúng không? Hai người vẫn ở chung một chỗ nhưng không có danh phận, không có ràng buộc pháp luật. Hai người cực kỳ yêu nhau, nhưng vẫn có người nói tình yêu này làm người khác cảm thấy phản cảm. Cậu Đỗ Nhược, cậu ở đây, là vì tiên sinh bảo vệ cậu quá tốt, thế giới này, đồng tính luyến ái vẫn bị chán ghét như trước, tôi hi vọng Mộ Tư có thể... có thể không như vậy, có thể nắm tay vợ mình, đi đến giáo đường, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.” Đồ Liên nói liên tục, nhìn Đỗ Nhược cười, nhéo gò má trắng nõn của cậu: “Đỗ Nhược, không phải ai cũng có thể gặp được Trần Vũ Dương của đời mình.” (A Liên nói hay quá T^T)

“Tôi vẫn không hiểu, nếu như anh nói, tôi và Trần Vũ Dương phải bất hạnh mới đúng, không ai chúc phúc chúng tôi, lão phu nhân cũng vì chuyện đó mà qua đời.” Trong lòng Đỗ Nhược ê ẩm, khó chịu.

“Sao lại nói như vậy? Cậu thật sự bất hạnh sao? Chỉ là hạnh phúc mỗi người mỗi khác. Còn Mộ Tư... Tôi chỉ muốn cho Mộ Tư thứ tốt nhất mà thôi.” Đồ Liên cảm thấy mình giống như đang kể chuyện trước khi đi ngủ, khi Mộ Tư còn rất nhỏ, luôn nở nụ cười không nhiễm sầu lo hỏi y rất nhiều thứ, bởi vì Mộ Tư vẫn còn nhỏ, cho nên không mê mẩn nhiều thứ trên thế giới này, nhưng mà bây giờ, Mộ Tư của y đã dần trưởng thành rồi.

“Nhưng mà... Cái tốt nhất mà anh nói, có lẽ không phải thứ Mộ Tư muốn.” Đỗ Nhược cảm thấy Đồ Liên nói rất đúng, lại không đúng, cậu nghĩ không ra, cũng không biết nên làm gì, nếu Trần Vũ Dương ở đây thì tốt rồi, hắn nhất định có thể quyết đóan để đưa ra đáp án tốt nhất.

Đỗ Nhược trợn tròn mắt nằm trên giường, nhìn lên trần nhà mang phong cách châu Âu. Trần Mộ Tư nằm bên cạnh cậu, ngủ không được yên ổn, thỉnh thoảng vang lên tiếng khụt khịt, khóe mắt luôn luôn có nước.

Thật sự là Đỗ Nhược ngủ không được, cậu mở đèn bàn, đã hai giờ sáng. Cậu không kềm chế được gọi điện cho Trần Vũ Dương, chỉ cần hắn đi công tác, cho dù là buổi tối cũng nhất định mở máy.

“Nhược Nhược...” Giọng nói trầm ấm vang lên trong đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt sâu lắng.

“Em có ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng mà em ngủ không được.”

“Nhớ anh không?”

“Nhớ, nhưng mà anh không về được.” Đỗ Nhược nói xong, nước mắt liền rơi xuống, chuyện Đồ Liên nói làm lòng cậu ê ẩm, còn khó chịu nữa, bây giờ nghe được giọng Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược nhịn không được liền khóc.

Trần Vũ Dương nghe thấy cậu khóc, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Nếu sau này Mộ Tư trưởng thành, anh có cho Mộ Tư và Đồ Liên ở chung một chỗ không?” Đỗ Nhược hỏi.

Trần Vũ Dương im lặng, hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, thật ra có thể nói Đồ Liên cũng là người thân của anh, y đã đến nhà họ Trần lâu rồi, cũng có thể xem là một nửa con trai của Trần phu nhân, lên cấp hai đã đi Mỹ, mười chín tuổi đã lấy bằng tiến sĩ trở về, người ưu tú như vậy, lại ở nơi này làm quản gia, đúng là ủy khất y, nhưng mà Đồ Liên cũng có công việc của mình, âm thầm thao túng thị trường chứng khoán, giúp đỡ Trần Vũ Dương cũng không ít.

“Trần Vũ Dương, sao anh không nói chuyện?” Đỗ Nhược nóng nảy.

“Sao lại hỏi chuyện này?”

“Đồ Liên... Đồ Liên về phòng mình rồi, hôm nay Mộ Tư khóc nhiều lắm, vừa mới ngủ được.”

“Nhược Nhược ngoan, không cần suy nghĩ, đây là chuyện tương lai, không ai đoán trước được, có phải không?”

“Nhưng mà em không ngủ được, làm sao bây giờ? Anh không có ở nhà, em không muốn ngủ.” Trần Vũ Dương không ở đây, căn phòng càng thêm trống trải. Tối hôm nay lại xảy ra chuyện này, Đỗ Nhược lại càng khó chịu.

Trần Vũ Dương bất đắc dĩ, hắn biết nhất định hôm nay Đỗ Nhược không ngủ được, hắn vừa nói chuyện với cậu vừa đặt vé máy bay, suốt đêm bay trở về, trước khi lên máy bay, Trần Vũ Dương nói muốn tắt máy, Đỗ Nhược khóc một lát lâu, nhưng mà khi Trần Vũ Dương đứng trước mặt cậu, cậu cũng khóc.

“Thật xin lỗi, là em không tốt, để anh trễ như vậy còn phải về.” Đỗ Nhược cảm thấy áy náy, tại sao cậu luôn làm Trần Vũ Dương cực khổ như vậy.

Trần Vũ Dương ôm lấy cậu: “Ừm, đừng nói nữa, em lên giường nằm trước đi, đắp chăn cho mình và cho Mộ Tư, anh đi tắm trước đã.”

Trần Vũ Dương nhanh chóng ra ngoài, bởi vì hắn biết Đỗ Nhược đang đợi hắn. Trần Vũ Dương bước đến bên giường, sờ sờ gò má Mộ Tư, ôm Đỗ Nhược, cúi đầu hôn cậu, hỏi: “Trễ rồi? Có mệt không?”

Đỗ Nhược lắc đầu: “Vì sao anh không cho Đồ Liên ở chung một chỗ với Mộ Tư? Chẳng lẽ đồng tính luyến ái là không đúng sao? Như vậy không hạnh phúc sao? Em...”

“Em cảm thấy thế nào?” Trần Vũ Dương không tính thay cậu giải quyết vấn đề này.

“Em rất vui vẻ, mỗi ngày trôi qua thật tốt, cảm giác như mình cực kỳ may mắn, vậy... Có thể coi như cực kỳ hạnh phúc không? Nhưng mà em cảm thấy lời Đồ Liên nói rất đúng.” Gương mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược nhăn nhăn.

Trần Vũ Dương cười cười, giống như vừa lòng với câu trả lời của cậu, hắn vỗ lưng Đỗ Nhược, ý bảo cậu nằm xuống: “Ngủ trước tốt hơn, chuyện này chưa xong đâu, nhưng nhắm mắt lại trước được không?”

Đỗ Nhược gật đầu, nhưng lại lập tức lắc đầu: “Không được, em còn chưa nghĩ xong.”

“Có anh ở đây, còn cần những thứ này sao? Chỉ cần nói với anh là được, anh sẽ cho em biết đáp án, em có thể thấy và hiểu rõ mọi chuyện đang diễn ra.” Trong lòng Trần Vũ Dương chưa bao giờ yên lặng như lúc này, tràn ngập tình cảm, hắn cảm thấy tính tình kỳ lạ của mình có thể thay đổi, chỉ cần có Đỗ Nhược, hắn có thể thay đổi.

“Vậy anh kể chuyện xưa đi, em thích nghe, trước đây anh trai thường kể em nghe, có phải đứa nhóc cũng có thể xuyên qua thành công chúa Bạch Tuyết không?” (k hiểu lắm "o" )

“Có thể.”

“Vậy bây giờ anh muốn kể chuyện gì?”

“Hoàng tử hạnh phúc.”

“Em có nghe qua, nhưng mà đã lâu rồi, đã quên mất nó như thế nào.”

Nếu như em đã quên, anh sẽ giúp em nhớ lại, nếu như em nhớ rõ, nếu có một ngày muốn quên, anh cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp giúp em, Nhược Nhược, em có biết vị trí của em trong lòng anh như thế nào không? Trong lòng anh có rất nhiều thứ, dục vọng, dã tâm, tức giận, nhưng chưa từng bộc lộ, có thể nói, anh đã muốn quên nó, nhưng mà em, làm từng thứ một bộc lộ ra ngoài.

“Chuyện xưa sao?”

“Chuyện xưa, chuyện xưa kể rằng, có một hoàng tử, tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là “hoàng tử hạnh phúc”, mà cậu ta, là một pho tượng. Toàn thân khảm đầy vàng bạc châu báu, đôi mắt của cậu ấy là hai viên ngọc bích sáng rời, trên chuôi kiếm được khảm một viên bảo thạch màu hồng thật lớn. Mọi người đều ca ngợi không ngớt.

Nhưng mà hoàng tử hạnh phúc cũng không vui vẻ gì, cậu đứng ở đó, nhìn thấy nhiều người gặp phải khó khăn. Sau đó thế nào sao? Có một chú chim én đến làm bạn với hoàng tử. Mỗi ngày trôi qua, hoàng tử nhìn thấy người thợ may, cô bé bán diêm, còn có kẻ lang thang trôi qua những ngày cực khổ, cậu nhờ chim én đưa tất cả mọi thứ trong người mình ra ngoài. Sau đó, chim én yêu hoàng tử, cho nên không muốn rời đi, hoàng tử bể nát, chim én cũng chết.”

Đỗ Nhược sững sờ nhìn Trần Vũ Dương, bĩu môi: “Em không thích chuyện này, kết cục không tốt gì hết.”

Trần Vũ Dương lấy tay che mắt Đỗ Nhược lại: “Nhắm mắt lại nghe anh nói này.”

“Hoàng tử hạnh phúc nói, bọn họ đặt tôi ở nơi này, khiến cho tôi có thể nhìn thấy tất cả sự ghê tởm và nghèo khổ trong thành phố, trái tim tôi làm bằng sắt đá, mà còn muốn khóc. Em xem, cậu ấy cũng không vui vẻ đúng không? Nhưng mà khi cậu ấy đem từng thứ trên người mình giúp đỡ mọi người, cậu ấy đã nghĩ gì? Cuối cùng, vì sao chim én không chịu rời đi? Nhược Nhược, may mắn, còn có hạnh phúc, đều không phải là tuyệt đối, cuộc sống của chúng ta tràn đầy khó khăn, có lẽ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện đau khổ, nhưng mà em cảm thấy hạnh phúc đúng không? Chúng ta lấy cách thức của mình làm cho mình hạnh phúc, cũng làm chúng ta đi ngược với cách sống của bọn họ, nhưng mà không ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta.”

“Trần Vũ Dương...”

“Ừ?”

“Chúng ta rất hạnh phúc.”

“Đúng vậy.”

“Đồ Liên và Mộ Tư, không cần quản bọn họ làm khỉ gió gì hết, có ở đây hay không cũng đều sẽ hạnh phúc.”

“Tốt lắm, nhanh nhắm mắt lại.”

“Anh hôn em một cái đi.” Đỗ Nhược làm nũng.

Trần Vũ Dương cười dịu dàng, in một cái hôn lên trán cậu, cũng hôn một cái lên trán Mộ Tư: “Ngủ ngon, bảo bối của anh.”

__HOÀN__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui