Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát


Cho đến khi xe ngừng lại, Tình Tình mới phục hồi lại tinh thần, quan sát, đánh giá cái sân lớn bên ngoài
Bên ngoài cánh cổng tòa nhà Mộ Dung được bảo vệ nghiêm ngặt, bốn phía vô cùng tĩnh mịch, cây xanh thành rừng, chim hót hoa thơm, không có ồn ào, huyên náo đặc trưng của thành thị, hai tòa nhà được chia ra đứng độc lập riêng rẽ, mỗi tòa biệt thự đều cao 5 tầng, phía sau thấp thoáng còn có thể nhìn thấy kiến trúc cây xanh tựa hồ như giống như đại trạch viện thời Minh Thanh Trung Quốc.
Trong vườn hoa, đình đài, lầu các, hòn non bộ, hơn nữa còn có sân tennis, hồ bơi cùng một sân đánh golf nhỏ, loại trung tây kết hợp chung một chỗ này, tuy rằng chẳng ra sao cả, nhưng ngược lại tạo cảm giác cho người khác thấy được sự hài hòa đến kì lạ.
Bọn họ đến nơi này thì sắc trời cũng dần dần tối xuống, đèn đường vườn hoa từng cây sáng lên, Tình Tình ngẩng đầu lên nhìn cảnh không thực tế trước mắt, cảnh đẹp như ý thơ, giống như đang đi vào lịch sử.
Nếu không phải những năm gần đây, Tiết Thiệu Trạch cùng với nhà Mộ Dung giao dịch, qua lại thường xuyên, cùng với gia chủ nhà Mộ Dung có giao tình thâm sâu, thì hôm nay cũng không có cơ hội đến tham gia tiệc đại thọ của Mộ Dung lão thái gia.
Tiết Thiệu Trạch bước lên vòng tay của con gái vào trong tay mình, khi Tình Tình ý thức được người nắm tay cô là ai, sau đó cô nhíu mày, cô chỉ muốn thoát khỏi bàn tay to đang kẹp chặt tay cô.
“Con có thể tự mình đi được”
Khuôn mặt của người đàn ông không chút thay đổi, vẫn anh tuấn, lạnh lùng như cũ, chỉ là càng nắm chặt tay của con gái hơn.
Tình Tình không quan tâm đến động tác quá lớn này, giãy giụa sẽ khiến người khác chú ý hay không?! Cô muốn ông ấy buông tay cô ra, cô không thích tiếp xúc với người xa lạ, dù người này có là cha của cô cũng vậy.
Nhưng Tiết Thiệu Trạch cũng không muốn buông tay con gái ra. Ông nhìn khuôn mặt không tình nguyện của con gái, ông dường như nhìn thấy khuôn mặt của vợ ông, vợ ông không nói lời nào, tan nát cõi lòng rời đi, lưu lại cho ông áy náy vô tận.
Anh nghĩ muốn bù đắp cho em, nhưng em ngay cả một cơ hội cũng không cho anh, cứ như vậy buông tay.
Tại sao em lại quật cường như vậy? Rõ ràng là yêu anh, nhưng lại quật cường muốn rời khỏi?
Mỗi ngày ông đều liều mạng làm việc tiền ông kiếm mấy đời cũng xài không hết, năm đó, vợ của ông vì ông không chút do dự vứt bỏ cuộc sống giàu sang, thế nhưng ông không có cách nào làm cho vợ của ông có cuộc sống sung túc, bà cứ như vậy rời đi, nhất quyết không cho ông một cơ hội.
“Con muốn đi một mình” Tình Tình bỏ tay ra, làm thế nào cũng không bỏ bàn tay ra khỏi bàn tay của ông được.
Con gái của ông thật sự ghét ông như vậy sao? Tiết Thiệu Trạch cười khổ.
“Tình Tình, tại sao con có thể như vây? Nơi này là nhà Mộ Dung, sao có thể nói chuyện với ba con như vậy, thật không có lễ phép” Lữ Bích Viện ôn nhu mở miệng.
Ánh mắt đang nhìn về phía tay của Tiết Thiệu Trạch đang nắm chặt tay của Tiết Tình, trong lại dâng lên vô số oán hận.
"Tình Tình, chúng ta vào đi thôi." Thấy có khách mời khác lại lái xe đi vào, Tiết Thiệu Trạch dùng lực không đổi nắm tay của con gái.
Tay của vợ ông đời này ông không còn cơ hội nắm nữa, cho nên tay của con gái ông nhất định sẽ nắm cho chắc.
Dọc theo đường đi, Tình Tình không nói gì thêm, nhưng vẫn thủy chung muốn giãy khỏi tay của Tiết Thiệu Trạch.
Lữ Bích Viện dắt Tinh Tinh đi ở một bên, bà nhìn Tiết Thiệu Trạch không nói một câu, trong lòng mặc dù bất mãn nhưng cũng không dám lên tiếng.
Bọn họ đi vào đại sảnh tiếp khách xa hoa, bên trong, thức ăn phong phú, trang phục đẹp đẽ. Bữa tiệc của xã hội thượng lưu, từ trước đến giờ đều là nơi tụ hội của những người nổi tiếng, nhất là nhà Mộ Dung nổi tiếng như thế, hôm nay đến tham gia bữa tiệc đều không phải những người tầm thường.
“Anh Thiệu Trạch, hoan nghênh” Người chào hỏi chính là Mộ Dung Hàng Nhậm. Cùng với Tiết Thiệu Trạch bằng tuổi nhau, thân hình cao lớn, khí phách lộ ra hết.
“Anh Mộ Dung khách khí rồi. Đây là con gái tôi Tình Tình” Tiết Thiệu Trạch đem Tình Tình kéo đến trước mặt: “Tình Tình vị này chính là đương gia nhà Mộ Dung”
“Cháu chào bác Mộ Dung” Tình Tình cố gắng để ình mỉm cười, nhưng ở trước mặt người đàn ông cường thế như thế này, cô vẫn có chút ngượng ngùng.
“Tình Tình? Con gái xinh đẹp động lòng người như vậy, không trách được anh Thiệu Trạch luôn giấu cô bé, lo lắng sợ sẽ bị người khác đoạt mất sao?”
Hôm nay Mộ Dung Hàng Nhậm cực kì vui vẻ, cho nên cùng với những hảo hữu trên thương trường nói chuyện phiếm một chút.
Chỉ là con gái chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng của Thiệu Trạch thật mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ, khí chất thanh nhã, nhẹ nhàng như nước, thật là hiếm thấy.
“Anh Mộ Dung quá khen, Tình Tình đã cùng với Dương tổng của Thanh Vinh thực phẩm đính hôn, chờ sau khi tốt nghiệp, bon trẻ sẽ thành hôn” Tiết Thiệu Trạch đem mục đích hôm nay nói ra, mà không để lại dấu vết, cho dù là bạn thân nhưng nhìn trên lập trường kinh doanh, có một số việc cũng khiến cho người ta khó xử.
“Vậy chúc mừng anh Thiệu Trạch rồi” Đáng tiếc, sớm như vậy đã bị người khác cướp mất rồi. Mộ Dung Hàng Nhậm cười cười.
“Chào bác Mộ Dung” Mẹ con Lữ Bích Viện vẫn theo sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Thiệu Trạch giới thiệu Tình Tình, nhưng cũng không thể xem thường bọn họ như vậy chứ? Cho nên, khi bọn họ ngừng nói chuyện, Lữ Bích Viện mới xen vào, bấm nhẹ vào bên hông con gái một cái, ý bảo nó mở miệng.
"Lữ tiểu thư cùng Tinh Tinh cũng tới?"
Mộ Dung Hàng Nhậm không phải không nhìn thấy bọn họ, chỉ là không muốn mở miệng, cũng thấy không cần thiết.
“Mộ Dung tổng vẫn phóng khoáng, tiêu sái như vậy”
Lữ Bích Viện năm đó là đóa hoa giao tiếp nổi danh một thời, nói chuyện biết tiến lùi thỏa đáng. Chỉ là, bà thật không ngờ, ở trước mặt nhiều người như vậy, Mộ Dung Hàng Nhậm một chút thể diện cũng không cho bà, đặc biệt ở trước mặt Tiết Tình Tình, đem nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng bà, bộc lộ ra ngoài.
“Bà với Tinh Tinh cứ thoải mái một chút đi” Tiết Thiệu Trạch quay đầu nói với Lữ Bích Viện, sau đó kéo tay của Tình Tình: “Tình Tình chúng ta đi gặp lão thái gia nhà Mộ Dung”
“Lữ tiểu thư, xin lỗi không tiếp được. Xin cứ tự nhiên” Đi sau Tiết Thiệu Trạch, Mộ Dung Hàng Nhậm khách sáo cười cười với Lữ Bích Viện.
Thât không rõ, anh Thiệu Trạch để người đàn bà ở bên cạnh lâu năm như vậy là có ý gì?. Chỉ là chuyện nhà của người ta, ông cũng không tiện nhúng tay cho lắm.
“Mẹ, ba tại sao chỉ mang Tình Tình đi chúc thọ lão thái gia?”
Tiết Tinh Tinh giận đến sắc mặt trắng bệch, nhưng ngại vì đang ở chỗ đông người nên không thể bộc phát chỉ có thể nín nhịn.
Nhưng nhịn? Nhịn như thế nào? Rõ ràng đều là con gái? Tại sao ba lại thiên vị như vậy? Đây cũng không phải vấn đề thiên vị, mà rõ ràng ba không coi trọng người con gái như cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui