Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát


Anh ta chung quy thích ở trước mặt cô nói những lời tán tỉnh, trêu chọc khiến cho lòng cô rối loạn, thậm chí khiến cho cô không biết phải làm sao.
Đúng vậy, không biết phải làm thế nào, kể từ sau khi kết hôn rồi đi đến quốc gia xa lạ này, ngoại trừ ở trên giường, anh đều dịu dàng và bảo vệ cô ở khắp nơi, lúc ra ngoài sẽ nắm tay cô, trong nông trường anh không có thuê người giúp việc, một ngày ba bữa đều do anh tự xử lý, thậm chí ngay cả quần áo của cô anh cũng tự mình giặt, bởi vì mỗi ngày anh sẽ bá đạo muốn cô tắm chung với anh, dĩ nhiên không chỉ đơn giản là tắm mà thôi, chờ bọn họ tắm xong, cô đã mệt mỏi đến mức ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Đêm hôm đó, sau khi bọn họ cùng nhau tắm xong, anh ôm cô về giường, trong lúc cô mơ mơ màng màng ngủ, hình như nghe có tiếng vật nặng rơi xuống đất, mở mắt ra thấy bên cạnh không có ai, cô mặc quần áo ngủ vào sau đó theo tiếng phát ra âm thanh đi ra ngoài, vậy mà cô thấy Mộ Dung thiếu gia luôn luôn phong lưu cao quý lại đang phơi quần áo của cô, trong miệng không ngừng mắng chậu nước rửa mặt bị anh đá trúng.
Khoảnh khắc đó lòng của cô cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Có lẽ, lúc đầu gặp nhau, cô thật sự rất hận anh, mỗi ngày mỗi đêm đều hy vọng có thể thoát khỏi anh. Nhưng mấy ngày gần đây sau khi ở chung với anh, lòng kiên định của cô đã bắt đầu lung lay.
Lúc anh cưỡng ép và uy hiếp cô thật sự rất đáng ghét, nhưng những lúc anh dịu dàng và thâm tình lại như có dòng nước nhỏ rót vào trái tim của cô, anh sợ cô lạnh, sợ cô đói, sợ cô cô đơn, và không vui, luôn trăm phương nghìn kế nghĩ cách làm cô vui, dụng tâm của anh và tình cảm của anh, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, mà cô, từ lúc đầu bài xích chán ghét đến…..
Rốt cuộc đây là gì? Cô không biết, thật không biết, và càng sợ hơn khi đã biết. Cô chỉ biết, khi nhìn thấy anh, lòng của cô đã không còn cảm thấy chán ghét, khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh cô còn cảm nhận được ý cười dịu dàng và tình ý sâu sắc.
Trái tim bắt đầu rối loạn, rối loạn không biết nên làm như thế nào cho phải, cô đối với anh, bây giờ đã là tình cảm gì? Cô không muốn tìm hiểu, chỉ sợ đáp án thật khiến cho người ta không chịu nổi. Cũng sẽ khiến cho cô cảm thấy xấu hổ.
Tình cảm của cô với Bách Lâm còn chưa kịp đặt dấu chấm hết, đã bị những hoan ái triền miên của anh cuốn lấy khiến cô muốn thoát cũng không thoát ra được. Bách Lâm đối với cô rất tốt, nhưng cả đời này không thể đền đáp được. Anh đã yêu cô nhiều năm như vậy, sự bảo vệ và tình cảm chân thành như vậy sao có thể là giả được.
Ai cũng nói tình cảm thưở hoa niên là tình cảm đơn thuần nhất không chứa bất kì tạp niệm gì, Bách Lâm với cô, đã trải qua những năm tháng thanh xuân ngây thơ nhất khiến người ta trọn đời khó quên.
Địa vị của anh trong lòng cô, không có người nào có thể thay thế được, cô thật sự thương anh, nhưng bây giờ lại bị tình cảm của Mộ Dung Trần quấy nhiễu, anh làm tất cả vì cô khiến cho cô cảm động.
Nếu như Bách Lâm mang lại cho cô đoạn tình cảm bằng phẳng như nước, quan tâm và nhung nhớ nhẹ như gió, bình thản ấm áp giống như gió xuân, không đến mức kinh thiên động địa, cũng không oanh oanh liệt liệt, thì tình yêu của Mộ Dung Trần giống như một ngọn lửa nóng, thấm vào tận xương tủy. Nhưng ngọn lửa mạnh mẽ cỡ nào cuối cùng cũng có ngày dập tắt.
Giữa bọn họ lúc bắt đầu chỉ ham muốn thân thể, mà không hề có tình yêu, tình cảm như vậy rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu? Người đàn ông này, rốt cuộc yêu cô ở điểm nào?
Tình yêu không sâu như vậy, lúc nào cũng có thể biến mất, tình yêu của anh đến nhanh, lại mãnh liệt như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp, nhưng nếu như có một ngày tình yêu của anh biến mất nhanh như khi nó đến thì sao? Nghĩ đến đây cô cảm thấy hoảng sợ (Nhìn chị Tình cứ không dứt khoát, mình cũng bực, nhưng nghĩ lại cũng đúng, tình cảm phải được dung đắp từ từ, cưỡng ép cũng không hp.)
Cô không muốn tìm hiểu thật ra, tình cảm Mộ Dung Trần dành cho cô là gì? Nhưng cô cảm động trước những việc anh làm vì cô, lại làm lòng cô cảm thấy tội ác mãnh liệt, tại sao cô có thể cảm kích người đã độc ác chia rẽ cô và Bách Lâm? Cô như vậy, thì khác nào đã phụ tình cảm Bách Lâm dành cho cô, cho dù có nhiều lý do hơn nữa cũng không đủ
Mỗi ngày, khi tỉnh lại trong lòng anh, cũng làm cô cảm thấy chán ghét chính mình. Đối với người đàn ông luôn ép buộc cô mà động tâm với anh ta. Nếu như bắt đầu đã là sai, vậy tương lai, dù như thế nào cũng là sai.
Cô không thể để chính mình đã sai càng thêm sai. Cho nên cô không có cách nào đáp lại vấn đề của anh, cũng không cho phép chính mình đáp lại.
“Thật…” Ngoại trừ 3 chữ kia, cô không biết còn có thể nói gì. Nhưng, anh không để cho cô nói.
Nụ hôn cuồng nhiệt mang theo khí thế bá đạo chiếm hữu môi cô, hôn thật sâu, đầu lưỡi vội vàng thăm dò vào trong môi của cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, những nơi thuộc về cô anh đều không muốn bỏ qua. Anh không muốn nghe cô nói lời cự tuyệt, đặc biệt là 3 chữ kia, một chút anh cũng không muốn nghe.
Anh chỉ muốn cảm nhận thân thể của cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, để anh biết, cô thật ra vẫn còn ở bên cạnh anh, ở nơi anh có thể đưa tay chạm đến.
Lòng, vào lúc này, rất đau. Ai nói đau lòng chỉ có phụ nữ mới cảm giác được. Anh trước kia, căn bản cũng không biết điều này.
Là cảm giác gì, cho đến hôm nay, cho đến giờ phút này anh mới hiểu, thì ra bị thương tổn không hề phân biệt là nam hay nữ, thương tổn cũng không phải vì anh là đàn ông mà trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Anh đừng như vậy….. Có người nhìn….” Nụ hôn của anh mang theo tức giận, cắn môi cô đau đớn, sau khi buông Tình Tình ra thì mặt cô đã ửng hồng, bởi vì cách bọn họ không tới 5 mét có một đôi tình nhân đang chụp hình bọn họ…..
“Không sao, bọn họ thích cứ để bọn họ nhìn” Mộ Dung Trần vô tình liếc mắt nhìn đôi tình nhân phía sau, không quan tâm nói. Đôi tình nhân đó cười một tiếng với họ, sau đó dần dần đi xa.
"Đi thôi, đi về!" Mộ Dung Trần đứng lên kéo tay của cô.
“Chuyện tôi nói với anh vừa rồi?”
Tình Tình mặc anh nắm tay của mình từ từ rời khỏi biển hoa Daisy, vẫn không quên hỏi về vấn đề của mình.
“Cười với anh một cái, anh sẽ dẫn em đi” Cúi đầu nhìn xuống, bởi vì mới vừa hôn mà mặt cô hồng như quả đào.
Anh ta không phải đang cố tình làm khó cô sao? Tình Tình không biết nên cười như thế nào khi đối mặt với anh.
“Em cũng không muốn để em trai nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của em chứ? Nó sẽ cho rằng anh ngược đãi em đấy”
Anh đã nói đến như vậy, cô có thể không cười sao? Nhưng, tại sao chỉ là cười thôi, đối với cô lại khó như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui