Trong tác phẩm truyện ngắn của Henry- một trong những tác giả người Mỹ nổi tiếng với chủ nghĩa hiện thực phê phán có nhắc đến : “Đời người là do khóc nức nở, khóc thút thít và mỉm cười tạo thành, mà khóc thút thít chiếm phần lớn trong đó….”
Phó Cảnh Ca vẫn luôn cảm thấy lời này hết sức chính xác
Rất nhiều khi, cô đè nén khóc nức nở, gượng cười, chỉ có thể trốn ở một góc mà người khác không nhìn thấy thỉnh thoảng khóc thút thít
Nhất là ở trước mặt Mộ Dung Khiêm, bởi vì khóc chỉ làm cô càng trở nên yếu đuối mà thôi. Vì những thời khắc bị bức không thể không khóc đã làm cô mất thể diện không thôi
“Em không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Không giống như thường ngày, mới tiến vào phòng đã trực tiếp ném cô lên giường, Phó Cảnh Ca ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông không nói lời nào, nhìn cô chằm chằm
Giữa bọn họ hẳn là không có chuyện gì để nói!. Trong lòng cô thầm nghĩ
“Xem ra, tối nay tình cũ không rủ cũng tới, để lòng tự tin của cô tăng lên gấp bội a” Ném áo khoác ngoài trên người xuống, tiện tay ném qua một bên, Mộ Dung Khiêm đi tới bên giường, cái cô gái này, hiếm có thời điểm trở về phòng, lại không sợ anh a!
“Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở cửa mà thôi” Thì ra hắn nhìn thấy được, thấy thì thế nào, cô đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, không sợ nửa đêm quỷ đến gõ cửa
Dĩ nhiên cô sẽ không nói cho hắn biết, nửa đêm cô xuống uống nước thấy trong vườn hoa có bóng người nên mới đi ra ngoài, cô không có ngu như vậy
“Lúc nửa đêm đụng nhau ở cửa?” Mộ Dung Khiêm cúi người kìm chặt cằm của cô, bắt cô ngẩng đầu lên :
“Phó Cảnh Ca, đây đúng là lý do thật khéo a!”
“Mộ Dung Khiêm, anh đừng dùng vẻ mặt như đã bắt gian tại giường để nhìn tôi, giữa tôi và anh ta luôn luôn trong sạch” Phó Cảnh Ca cười khổ :
“Hôm nay tôi thật sự có lời muốn nói với anh”
Sắc mặt của Mộ Dung Khiêm rất khó coi, nhưng mà Phó Cảnh Ca lại cảm thấy mình thật sự có dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh như vậy
Môi mỏng vẽ ra nụ cười châm chọc : “Phó Cảnh Ca, em muốn nói gì?”
"Chúng ta, ly hôn đi!"
Lời nói muốn nói rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng có thể nói ra miệng, Phó Cảnh Ca cho là lòng của mình có thể buông lỏng, nhưng sau khi nói ra, thì một cỗ sợ hãi không biết tên xâm nhập khiến lòng nàng bất an
Dường như không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Khiêm trở nên xanh mét, giống như đang tiêu hóa lời nói của cô, thật lâu sau, giống như dã thú liếc nhìn cô :
“Em nói cái gì?. Em nói lại lần nữa xem?”
Người phụ nữ này muốn nói ly hôn với anh?. Cô dám nói ly hôn với anh?
Hắn tựa hồ bị lời của cô chọc tức, trên trán xuất hiện những mạch máu li ti, trên mu bàn tay đang kiềm chặt cằm của cô cũng hiện đầy gân xanh
“Tôi nói, chúng ta hãy ly hôn đi” Đôi mắt sáng trong của cô, bình tĩnh nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại làm cho giận dữ trong lòng hắn trầm xuống
"Là thật."
Cô chăm chú nhìn anh nói : “Tôi không muốn tiếp tục như vậy, lúc trước tôi…. Tôi hạ quyết tâm nếu như không chiếm được cũng muốn sống bên cạnh anh ấy, nhưng bây giờ, tôi mệt mỏi! Không muốn theo đuổi những thứ không thuộc về mình nữa. Tôi không biết vì sao 3 năm trước anh lại coi trọng tôi, vì sao lại muốn kiên trì cưới tôi, đối với mấy chuyện này, hiện tại tôi không muốn nghĩ đến nữa….”
Thanh âm của cô có chút nghẹn ngào, những năm gần đây bản thân đều tự mình chịu đựng đau khổ cùng chua xót trong lòng, đối với đoạn hôn nhân này đều khiến bọn họ đều đau khổ
“Giữa chúng ta thật sự nên kết thúc, tôi bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này, cuộc sống từng thuộc về tôi, những người ở đây, anh, và ân oán với nhà Mộ Dung, không còn quan hệ gì với tôi nữa, từ đây về sau chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau nữa…”
Cô run giọng nói xong, đau khổ cùng cảm giác khó thở đều dâng lên trong lòng, nước mắt cuối cùng cũng tràn mi. Lần đầu tiên, cô tỉnh táo mà khóc trước mặt anh, về sau sẽ không như thế nữa
Hai mắt Mộ Dung Khiêm nhìn thẳng vào cô, nhìn người phụ nữ đang khóc đến hoa lê đái vũ trước mặt, hồi lâu sắc mặt mới âm trầm mở miệng nói :
“Ly hôn, không thiếu nợ lẫn nhau?”
Cứ suy nghĩ như muốn phủi sạch toàn bộ quan hệ với anh?. Không có cửa đâu, anh giận đến sắc mặt cũng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ :
“Phó Cảnh Ca, cô đừng mơ, từ ngày cô bắt đầu vào nhà Mộ Dung, cô nên hiểu, không thể nào ly hôn. Nhà Mộ Dung sẽ không để mất thể diện, quan trọng hơn là Phó gia nhà các người cũng không để mất mặt, cô không sợ sẽ bại lộ thân phận con gái riêng của Phó gia sao?”
Đúng vậy, cô chính là con gái riêng của Phó gia. Hơn nữa, thân phận con gái riêng này vĩnh viễn không thể biến mất. Cô là con gái của tổng giám đốc Thượng Hoa quốc tế Phó Tu Diên, lại không phải là con gái của ông ta với vợ chính sinh ra, mà là với em vợ.
Thật là tình tiết hết sức cẩu huyết a! trong lúc chị gái mang thai, em gái thường xuyên đi lại thăm hỏi, thường xuyên qua lại, dì nhỏ tuổi trẻ xinh đẹp, hiển nhiên trở thành đối tượng để anh rể trước giờ phong lưu thành tính chiếm đoạt
Nói là gặp dịp thì chơi cũng được, tâm đầu ý hợp cũng được, kết quả là em gái lỡ lầm mang thai, chị gái không đành lòng để cho em gái đi phá thai, thầm nghĩ chờ ình sinh đứa bé ra rồi ly hôn
Đáng tiếc mẹ ruột của cô vì khó sinh mà qua đời, mà người cô vốn nên gọi là dì 2 thì trở thành mẹ của cô. Điều bí mật này đã che giấu suốt 22 năm, toàn bộ suốt 22 năm
Nếu như không phải Mộ Dung Khiêm đem bí mật này ra uy hiếp ép buộc cô kết hôn, thì cho dù là đến chết, cô cũng sẽ không biết. Nhưng, vì sao lại muốn ép cô như vậy?
Cô không muốn tin nhưng mà hắn đã sớm chuẩn bị một chồng tư liệu khiến cho cô trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục
Đó không phải là chuyện xưa, đó là chân trướng. Chuyện xấu như vậy, làm sao có thể công khai ra ngoài?
“Tôi không nợi anh cái gì”
Cho tới bây giờ bị sỉ nhục, phẫn hận, sợ hãi, giờ phút này giống như thùng súng nổ tung trong đầu Phó Cảnh Ca. làm cô không cách nào kiềm chế được, kích động kêu khóc, dùng sức đẩy hắn :
“Vì sao, vì sao anh lại muốn đối xử với cô như vậy?. Vì sao?”
Biết rõ cô yêu người đàn ông khác, hắn dù chết cũng muốn trói cô lại bên người
Mới đầu, cô trúc trắc bất lực, hắn càng cứng rắn làm càn, lại càng không biết tiết chế. Cô không thuận theo, hắn càng ép buộc cô, cô phản kháng hắn bắt cô cầu xin tha thứ. Cô lúc nào cũng bị giày vò đến sống không bằng chết, lại không dám phản kháng đòi hỏi thái quá của hắn
Hắn cho rằng cho dù cả đời này cô không yêu hắn, hắn cũng muốn chiếm lấy cô làm của riêng cả đời. Nhưng mà, hôm nay, người phụ nữ luôn luôn không dám phản kháng trước mặt anh, thế nhưng lại đề xuất muốn ly hôn?