Bảo Bối Em Là Ai


Bạch Uyển Đồng nắm chặt lấy thân váy ren trong tay, cánh môi đỏ cong lên đầy giận dữ, từng lời nói ra mang theo sự khinh bỉ, căm hận.
"Đồ khốn kiếp! Tại sao anh dám làm thế hả? Anh là cái thá gì mà dám xen vào phá hoại cuộc đời của tôi?"
Nguyệt Dực rướn đôi lông mày rậm lên cao, từ từ đứng thẳng lưng đáp trả:
"Bạch tổng, dù sao thì quà cũng tặng rồi, tôi xin phép không làm lỡ giờ của cô nữa.

Sau cùng, vẫn phải chúc cô hạnh phúc viên mãn, bách niên hảo hợp."
Nói xong Nguyệt Dực điềm nhiên sải bước ra bên ngoài, để lại phía sau một luồng sát khí cuộn dâng ngùn ngụt.
Ngay khi bóng Nguyệt Dực khuất sau cánh cửa, Bạch Uyển Đồng vội vàng vơ lấy văn kiện trên mặt bàn ra sức xé nát thành nhiều mảnh, ánh mắt sắc bén tràn ngập sự căm hận ngút trời.
"Không được! Tôi không cho phép! Không cho phép! Tuyệt đối không một ai có thể phá đi hôn lễ này."
Lúc này Long Phi đậu xe bên ngoài cửa khách sạn, trông thấy bóng Nguyệt Dực bước ra liền hoảng hốt lao vội tới, chặn trước mặt anh, hơi thở có phần gấp gáp.
"Thư ký Dực, Hoắc tổng có chuyện muốn nói với anh, phiền anh đi cùng tôi một chuyến được không?"
Nguyệt Dực nhìn Long Phi dò xét, sau đó bình tĩnh đáp lời:
"Không đi có được không?"
"Cái này...!Hoắc tổng ra lệnh, bằng mọi giá phải đưa được anh đến đó!"
Nguyệt Dực liền cười nhạt: "Vậy hỏi ý tôi làm gì? Xe của anh đâu?"
Long Phi thoáng chút bất ngờ, ngay sau đó luống cuống chỉ tay về phía trước, vui vẻ nói:
"Kia! Nằm ngay ở đó!"
Dứt lời, Long Phi liền vội vàng chạy tới, rồi trèo lên ghế lái, phút chốc đưa xe rời khỏi khách sạn Hoàng Kim.
Bar The Mood.
Nơi Hoắc Tần Phong hẹn gặp là một quán bar nhạc nhẹ.

Với decor đơn giản nhưng rất sang trọng.
Thời điểm này không gian quán bar có phần tĩnh lặng, do chưa có mấy khách, chỉ lẻ tẻ vài cặp đôi đang chuyện trò qua lại trong nền nhạc Acoustic nhẹ nhàng.
Hoắc Tần Phong thong thả ngồi trên chiếc ghế được thiết kế theo dạng chữ C đối mặt vào nhau, hai chân vắt chéo, trên người mặc một bộ vest đen đến từ thương hiệu Saville Row tailor đắt đỏ.

Tuy nhiên bộ âu phục này, lại không giống với phong cách của một chú rể chuẩn bị bước vào lễ đường chút nào.
Ngay khi trông thấy dáng vẻ này của Hoắc Tần Phong, Nguyệt Dực liền nhíu mày nghi hoặc, sau đó điềm nhiên ngồi vào ghế đối diện, miễn cưỡng cất giọng:
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Hoắc Tần Phong cầm phong bì mà trước đó Nguyệt Dực đã gửi, ném lên trên mặt bàn, rồi hất hàm hỏi ngược lại anh.
"Đây là gì?"
Nhìn thấy chiếc phong bì vẫn chưa có dấu hiệu đụng chạm, Nguyệt Dực sau vài giây trầm tư liền trả lời:
"Cậu vẫn chưa xem sao? Đó là bằng chứng ghi rõ những việc làm xấu xa của Bạch Uyển Đồng, vị hôn phu của anh đấy!"
Đáy mắt Hoắc Tần Phong loé lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó liền trở về thế thượng phong, ung dung đưa tay cầm cốc rượu whisky lên, khoé miệng nhếch thành nụ cười khiêu khích.
"Nếu vậy, việc này có liên quan gì đến anh? Không lẽ tôi nên tin anh thay vì tin vị hôn phu của mình sao?"
"Có đấy! Nó liên quan đến Nhược San, mà đã là chuyện liên quan đến cô ấy thì chính là chuyện liên quan đến tôi.

Tôi không muốn ném đá giấu tay, biến hôn lễ của cậu lại trở thành một buổi họp báo, nên mới cả gan gửi thứ đó cho cậu xem trước.

Tôi biết, tôi không đủ khả năng đấu lại cậu, nhưng kẻ dám làm hại Nhược San, thì cho dù là người phụ nữ của Hoắc Tần Phong, tôi cũng không tha đâu."
Ánh mắt Nguyệt Dực hừng hực ngụt khí, từng lời nói ra đều mạnh mẽ đe doạ.
Nhắc đến Nhược San, cốc rượu trong tay Hoắc Tần Phong bỗng chốc trở nên nặng trĩu.
Cái giọng điệu đầy tính độc chiếm và bảo vệ này, thật khiến người ta cảm thấy ngứa mắt.

Nếu như không còn chút lý trí cuối cùng được giữ lại, anh sẽ không ngần ngại mà đánh chết hắn ngay tại đây.
Hoắc Tần Phong đặt mạnh cốc rượu xuống bàn, ánh mắt lòng sọc như thú dữ.
"Anh đang cảnh cáo tôi?"
"Tôi chỉ nhắc cậu nhớ, nếu như cậu không dạy dỗ lại người phụ nữ của mình, thì tôi sẽ giúp cậu làm điều đó!"
Nguyệt Dực mạnh mẽ đáp trả.
"Nguyệt Dực, anh đừng tự đắc như vậy, làm thế nào là việc của tôi không cần anh xen vào.

Ngay cả thứ này anh cũng nhận lại đi, nếu tôi đã thích, thì ngay cả cô ta có giết người tôi cũng sẽ tuỳ ý mà bao che."
Nguyệt Dực bất chợt đứng phắt dậy, bàn tay siết chặt hình thành nắm đấm, kèm theo ánh mắt căm phẫn nhìn vào Hoắc Tần Phong.
"Đúng là trời sinh một cặp, đều bỉ ổi như nhau."
Hoắc Tần Phong cười nhạt, theo đó chống tay lên đùi đứng dậy.
"Anh tức giận cái gì? Không phải tôi lấy cô ta rồi, càng khiến người phụ nữ đó một lòng một dạ với anh sao? Cô ta sẽ thôi vọng tưởng, chấm dứt việc lâu lâu sẽ gọi tới chơi trò mèo vờn chuột với tôi.

À! Mà không được nữa đâu nhỉ? Bụng cô ta bây giờ cũng to lắm rồi, làm chuyện đó e rằng không còn thích hợp nữa."
"BỐP!"
Một cú đấm như trời giáng đáp vào ngay khuôn mặt của Hoắc Tần Phong, khiến người anh đập mạnh người về sau thành ghế, kèm theo tiếng xương cốt kêu lên rõ rệt.
Long Phi và vài gã bảo vệ vội vàng chạy tới, tuy nhiên chỉ đứng ngoài chứ không dám can ngăn.
Nguyệt Dực càng siết chặt bàn tay, toát lên thứ tà khí như muốn giết người, vài giây sau anh nhếch miệng tỏ thái độ khinh bỉ.
"Tôi biết người cứu Nhược San tối đó là cậu, chính vì vậy tôi mới muốn giúp cậu hiểu rõ thêm về Bạch Uyển Đồng.

Tuy nhiên, trái với những gì tôi suy nghĩ, cậu lại có ý muốn bênh vực cô ta, thật uổng phí chút kỳ vọng của tôi.

Giá như trước kia tôi không đẩy Nhược San về phía cậu, thì bây giờ cô ấy đã không phải khổ như thế này!"
Hoắc Tần Phong giơ ngón tay cái quệt đi vệt máu trên khóe miệng, bất ngờ vung chân đạp thẳng vào bụng Nguyệt Dực, khiến cả người Nguyệt Dực văng xa hơn hai mét, lưng đập mạnh vào chân ghế của bàn phía trước.
Sau đó Hoắc Tần Phong từ từ đứng dậy, nhìn bằng ánh mắt đến bảy phần chán ghét.
"Khổ sao? Tôi tưởng các người hùa nhau cùng chơi tôi, thì cảm giác phải vui lắm chứ! Cô ta vì tiền mà không ngần ngại biến mình thành kẻ dối trá, lừa đảo.

Sau này, có gặp phải hậu quả gì thì cũng là do cô ta tự mình chuốc lấy, oán trách nỗi gì!"
Nguyệt Dực vịn tay vào thành ghế, nhíu chặt mi tâm đứng dậy.

Trong chớp mắt, lao vào ôm cứng lấy eo Hoắc Tần Phong.

Hoắc Tần Phong trong cơn giận dữ, nâng gối thúc vào bụng Nguyệt Dực mấy cái, bị đau Nguyệt Dực liền nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, dùng sức ép chặt Hoắc Tần Phong xuống sàn, hai tay liên tục đấm vào mặt cậu ta, giận dữ hét lớn:
"Cậu thì biết cái quái gì, sao cậu không tự mình tìm hiểu xem cô ấy vì sao phải làm thế! Lần đầu tiên tôi gặp Nhược San là lúc cô ấy bị người ta giở trò chuốc thuốc, tuyệt vọng túm chặt tay tôi kêu cứu.

Vài giờ sau gặp lại, thì trông thấy cô ấy bất lực ngồi khóc trong viện vì mẹ bị tai nạn suýt chết.

Là tôi đã cứu cô ấy, cũng không nghĩ chính bản thân lại là người lôi kéo cô ấy vào cục diện đau lòng này."
"BỐP!"
Hoắc Tần Phong dội ngược nắm đấm lên phía trên, đánh vào đúng hàm Nguyệt Dực, khiến anh ta bay ra khỏi người mình, ngã lăn về sau.
Lúc này khuôn mặt của cả hai đều trở nên sưng đỏ, bầm dập, máu trong khoang miệng nhuộm đỏ cả răng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui