Bảo Bối Giá Trên Trời

Anh từ tốn móc một thanh chocolate từ trong túi ra, nói: "Nếu cháu không tìm thấy kẹo của mình, vậy chú mời cháu ăn chocolate được không?"

Anh Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy tạo hình chocolate là một bé thỏ trắng đáng yêu thì hai mắt cô bé sáng lên.

Bé muốn ăn nhưng vẫn nhớ kỹ lời mẹ dặn, đồ người khác cho nếu không được người lớn đồng ý thì không được nhận.

Bé con khó xử nhìn về phía Hứa Hi Ngôn. Cô bước ra khỏi phòng bếp, cười nói: "Nếu chú ấy cho con, con muốn ăn thì cầm lấy đi!"

"Tốt quá! Bảo Bảo thích ăn chocolate nhất!"

Anh Bảo vui vẻ nhận lấy thanh chocolate, nhờ Hoắc Vân Thâm bóc vỏ hộ. Sau đó bé không hề bỏ ngay vào miệng mà chạy tới chỗ mẹ, nhất định phải để mẹ mình cắn trước một miếng: "Bé Hi, cô ăn thử một miếng đi."

Đây là thói quen của Anh Bảo, bất kể ăn gì cũng sẽ nghĩ đến mẹ đầu tiên.

Hứa Hi Ngôn không từ chối mà trực tiếp cắn một miếng, nghiêm túc bình luận: "Ừm, ăn ngon lắm!"

Anh Bảo thấy mẹ ăn miếng đầu tiên rồi mới cười tủm tỉm cắn một miếng.

Chocolate vừa vào miệng đã tan, thơm ngọt ngon miệng, Anh Bảo vui vẻ nói: "Ngon thật! Quả thật là chocolate ngon nhất mà Bảo Bảo từng ăn đó! Cảm ơn chú má lúm đồng tiền."

Hoắc Vân Thâm thấy bé ăn vui vẻ, bản thân anh cũng cảm thấy rất vui, không nhịn được mà xoa xoa đầu nhỏ của bé.

Mấy người bọn họ đi vào phòng khách, Hứa Hi Ngôn pha trà cho Hoắc Vân Thâm. Anh Bảo ăn hết chocolate rồi dựa vào đùi Hoắc Vân Thâm, tay nhỏ sờ đầu gối anh, hỏi: "Chú má lúm đồng tiền, chân của chú sao vậy? Vì sao không thể bước đi?"

"Chú không cẩn thận bị xe đụng."

Hoắc Vân Thâm giải thích qua loa.

Anh Bảo nghe xong thì nhíu chặt chân mày, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh: "Chú má lúm đồng tiền, chú thật đáng thương! Nhất định chú rất đau đúng không!"

Hoắc Vân Thâm lắc đầu cười: "Bây giờ hết đau rồi."

Anh Bảo nhớ đến lúc còn ở nước E, khi tới trung tâm phúc lợi dành cho người tàn tật mà mẹ làm việc, bé đã gặp rất nhiều người ngồi trên xe lăn như anh.

Cho nên, bây giờ bé cổ vũ Hoắc Vân Thâm: "Chú má lúm đồng tiền, Bảo Bảo từng gặp rất nhiều người như chú, trong số họ cũng có người có thể đi lại. Bạn tốt của Bảo Bảo là Matthew cũng bị đụng xe như chú, về sau cậu ấy có thể đi lại bình thường được. Chú má lúm đồng tiền, chú cũng có thể làm được."

Không ngờ đứa bé nhỏ như vậy đã biết cổ vũ người khác, trong lòng Hoắc Vân Thâm cực kỳ cảm động, anh cười nói: "Cảm ơn lời cổ vũ khích lệ của cháu. Chú nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ đứng lên sớm một chút."

"Chú má lúm đồng tiền, nếu chú có thể đi lại, có thể đi thả diều cùng Bảo Bảo được không? Bảo Bảo thả diều một mình rất chán đó!"

Anh Bảo chống cằm, chăm chú hỏi.

Đây coi như là giao hẹn sao?

Hoắc Vân Thâm như bị thần xui quỷ khiến mà gật đầu với bé con dễ thương: "Được. Chờ đến lúc chú có thể đi lại, chú sẽ chơi thả diều với cháu."

Trong phòng khách, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa chơi cùng Anh Bảo.

Khoảng tầm bốn giờ, Phương Tiểu Tranh gọi tới báo bọn họ đã đến, Hứa Hi Ngôn ra đón bọn họ.

Ba người cùng đi vào nhà. Gặp lại Hoắc Vân Thâm, Phương Tiểu Tranh không còn kinh ngạc như lần đầu tiên nhưng vẫn không khỏi nhìn sang Hứa Hi Ngôn, dùng ánh mắt hỏi cô, sao anh lại ở đây?

Hứa Hi Ngôn đáp lại cô ấy bằng biểu cảm đừng để ý, sau đó giới thiệu cho Hoắc Vân Thâm: "Anh Hoắc, đây là Phương Tiểu Tranh, anh đã gặp rồi. Còn đây là Vương Đại Trí, hai người đều là bạn trong trường Đại học Bái Kinh của tôi."

Vương Đại Trí?

Anh ta tên là Vương Đại Trí?

Là... bạn học cùng trường Đại học Bái Kinh của Hứa Hi Ngôn?

Hoắc Vân Thâm nhận ra người đàn ông này chính là người lần trước cùng vào nhà với Hứa Hi Ngôn, anh ta là bạn trai Hứa Hi Ngôn sao?

Biết Hứa Hi Ngôn gọi cả Vương Đại Trí tới, trong lòng anh hơi mất mát, cũng hơi khó chịu.

Dù sao tình địch gặp nhau sẽ ghen tị mà!

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui