Bảo Bối Giá Trên Trời

Uyển Đậu thấy dáng vẻ kinh ngạc của anh ta thì bật cười ha hả.

Thật ra cô không có cảm giác gì với Dịch Tiêu, chỉ là nhìn thấy bản mặt lúc nào cũng cứng nhắc của anh ta nên muốn đùa anh ta một chút thôi.

"Này, anh có thể dịu dàng với phụ nữ một chút không?"

Uyển Đậu thật sự tò mò, con gái như thế nào mới nhìn trúng được tên đầu gỗ Dịch Tiêu này.

"Không thể, cô không tính là con gái, cô là em gái thô lỗ."

Khi Dịch Tiêu ra khỏi cửa, anh ta bỏ lại một câu như vậy.

Uyển Đậu tức giận giậm chân: "Dịch Tiêu, anh đáng bị độc thân cả đời."



Trong xe RV, xe lăn của Hoắc Vân Thâm được đặt trên vị trí cố định, Hứa Hi Ngôn ngồi trên chiếc sofa bên cạnh, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mắt.

Cô ngạc nhiên phát hiện ra anh đang mặc một bộ đồ mặc ở nhà, chân vẫn còn đi dép lê.

Đáng lí ra thì Hoắc Vân Thâm là một người cực kỳ lịch sự, bình thường khi ra ngoài anh đều chú ý chuyện ăn mặc, cách ăn mặc tùy tiện, mang cả dép lê ra đường như bây giờ của anh thật sự rất hiếm thấy.

Khả năng duy nhất là anh đến đây quá vội vàng, chưa kịp thay giày thay quần áo.

Nghĩ đến trường hợp này, Hứa Hi Ngôn mừng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình thường, cô dò hỏi: "Anh Hoắc, sao anh lại đến khách sạn Hồng Phủ thế?"

Hoắc Vân Thâm suy nghĩ vài giây, trả lời: "Đến gặp khách hàng."

Vừa dứt lời, anh đã vô thức sờ tay lên mũi, thật ra anh không giỏi nói dối lắm, một khi nói dối thì sẽ không kìm được đưa tay xoa mũi, hơn nữa còn đỏ mặt.

Ồ, đến gặp khách hàng à!

Không biết khách hàng như thế nào mà có thể để cho một người đường đường là Tổng Giám đốc của Công ty Giải trí Vân Hải lại không kịp thay cả giày.

Hứa Hi Ngôn nhìn chằm chằm vào dép lê của anh, cố ý ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Anh Hoắc, sao lúc đi gặp khách hàng anh lại đi dép lê ra ngoài thế?"

Vẻ mặt Hoắc Vân Thâm bối rối, hai má bắt đầu hơi hơi nóng lên, anh ấp úng hồi lâu rồi mới đỏ mặt nói mấy chữ: "Dép lê… mát mẻ!"

Phụt…

Hứa Hi Ngôn bật cười nhưng phải kiềm chế lại, cô muốn cười vì sự đáng yêu của Hoắc Vân Thâm, rõ ràng là đang quan tâm cô mà, sao anh lại cứ không chịu thừa nhận thế?

Ha ha, người đàn ông này rất tsundere*.

(*) Tsundere: ngoài lạnh trong nóng.

Vì không muốn làm anh phải khó xử, Hứa Hi Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thấy xe đang đi đến bệnh viện, cô lập tức trao đổi với anh: "Này, anh Hoắc, chúng ta quay về Thịnh Thế Ngự Cảnh đi! Không cần đến bệnh viện đâu."

"Em bị thương." Hoắc Vân Thâm khăng khăng nói.

"Tôi về rồi nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao đâu."

Bây giờ Hứa Hi Ngôn hối hận rồi, cô không muốn giày vò anh, dù sao anh cũng đang ngồi xe lăn, làm gì cũng bất tiện, nếu đi đến bệnh viện với cô, nhìn thế nào thì với anh mà nói cũng không thoải mái.

"Em bị nội thương."

Người đàn ông này không phải cố chấp bình thường, anh kiên trì muốn dẫn cô đến bệnh viện, phải chụp phim kiểm tra mới yên tâm.

Hứa Hi Ngôn: "…"

Trong lòng cô đang âm thầm tự vả miệng mình, ai bảo mày nói dối chứ! Ai bảo mày dằn vặt anh ấy!

Đợi lát nữa kiểm tra, chẳng có vấn đề gì hết, xem mày có mất mặt không?

Để không phải lãng phí thời gian làm khổ nhau, bỗng nhiên Hứa Hi Ngôn nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Hoắc Vân Thâm, cô lắc lắc đầu gối của anh, giọng nói nũng nịu:

"Bây giờ chúng mình về đi mà anh Hoắc, muộn lắm rồi, tôi không muốn đến bệnh viện đâu. Bây giờ tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, không đau ở đâu hết, nhưng mà lại rất đói bụng, muốn ăn cái gì đó do anh tự tay làm."

Hứa Hi Ngôn đói bụng thật, cả buổi tối cô cũng chưa ăn gì, bởi vì Tiêu Vũ Thiên với Mã Hạo Đông khiến bầu không khí trở nên quá nghiêm trọng, làm cho tất cả mọi người đều không ăn được.

Hoắc Vân Thâm: "…"

Cô gái trước mắt anh, mái tóc dài mềm mại rối trên đầu vai, đôi mắt sáng rực trong trẻo của cô lóe lên ánh sáng long lanh, hai má trắng nõn vẫn đang hơi ửng đỏ vì chất cồn, đôi môi đỏ bừng hơi hơi cong lên, dáng vẻ khiến người khác phải yêu thương.

Cô đang làm nũng với anh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui