Bảo Bối Giá Trên Trời

"Thiên Thiên, khi thì em bắt tôi đứng dậy, khi thì lại bắt tôi nằm xuống, rốt cuộc là em muốn người ta phải làm sao?"

"..." Đau cả đầu!

Tiêu Vũ Thiên thở dài một hơi, liếc mắt qua: "Tôi muốn anh cút nhanh đi cho tôi!"

Tay cô chỉ ra cửa, Mã Hạo Đông vờ như không thấy, cố ý nói: "Nhưng mà tôi không có đồ để mặc, cũng không thể để tôi mặc mỗi quần lót mà ra ngoài chứ?"

Hôm qua anh ta uống say, nôn bẩn hết cả quần áo, cô hết cách, chỉ đành giúp anh ta cởi quần áo ra giặt.

"Anh cứ đợi đấy!"

Tiêu Vũ Thiên xoay người đi lấy quần áo, lúc nói câu này rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi.

Trước mặt người ngoài, Tiêu Vũ Thiên xưa nay vốn lạnh lùng, tháo vát và giỏi giang, cũng chỉ có ở trước mặt Mã Hạo Đông, cô mới bị anh ta ép buộc phải lột bỏ lớp ngụy trang lạnh giá.

Tức đến nỗi muốn chửi thề luôn rồi này!

Không cần biết là mắng chửi hay tức giận, đối với Mã Hạo Đông mà nói, đây mới là một Tiêu Vũ Thiên có cảm xúc.

Chứ không phải là bộ dạng cố ý giả vờ lạnh lùng, xa cách anh ta đến tận nghìn dặm.

Tiêu Vũ Thiên vào nhà tắm lấy quần áo của Mã Hạo Đông từ trong máy sấy ra, vứt lên trên đầu anh ta.

Mã Hạo Đông chụp lấy bộ đồ, đặt trước mũi ngửi rồi say mê nói: "Ừm, thơm thật, vẫn là mùi hương quen thuộc."

"Mau mặc vào đi! Mặc xong rồi cút đi cho tôi!"

Tiêu Vũ Thiên đen mặt, trong người giận đến phát điên, hận không thể cào nát gương mặt gây họa nhân gian của anh ta.

Tại sao sáu năm rồi không gặp, anh ta vẫn vô lại, lưu manh và khiến người khác chán ghét như lúc trước thế kia?

"Tôi đợi từ lúc sáng sớm cho tới tối muộn, không dễ gì đợi đến lúc em trở về, tôi còn chả nói gì cả, em đã đuổi tôi đi rồi? Tôi không đi!"

Mã Hạo Đông mặc xong quần áo, chẳng có chút ý định rời đi nào cả, ngược lại còn khoanh tay trước ngực, ngồi bên mép giường như đứa trẻ giận dỗi.

"Anh không đi chứ gì!"

Tiêu Vũ Thiên không đuổi được ai kia, chỉ có thể động tay chân thôi. Cô bước tới nắm lấy cổ tay của Mã Hạo Đông, muốn kéo anh ta ra khỏi phòng ngủ, nhưng ai biết được rằng, chút sức lực đó của cô vốn dĩ không cách nào nhúc nhích được Mã Hạo Đông.

Ngược lại, Mã Hạo Đông chỉ dùng chút ít sức lực, cô lại bị ngã nhào về phía anh ta.

"Á..."

Tiêu Vũ Thiên hét toáng lên, Mã Hạo Đông thuận thế nằm lên trên giường, kết quả lại trở thành Tiêu Vũ Thiên nằm đè lên anh ta.

Nữ trên nam dưới, gần trong gang tấc, hơi thở hòa quyện.

Hai người nhìn vào ánh mắt của nhau, nhất thời quên mất phản ứng.

Mãi cho đến khi Mã Hạo Đông nói một câu phá vỡ sự tĩnh lặng: "Thiên Thiên, tôi biết là trong tim em vẫn nhớ đến tôi, em nhìn em xem, đâu cần phải gấp gáp như vậy? Nếu em muốn, tôi có thể lập tức cho em."

"Câm miệng! Cái thứ lưu manh hung bạo biến thái vô sỉ như anh, không biết xấu hổ!"

Tiêu Vũ Thiên khôi phục lại tinh thần, tức đến nỗi hai má ửng hồng, vùng vẫy đấm anh ta vài cái, nhanh chóng bước xuống khỏi người anh ta.

Những từ có thể hình dung về anh ta, cô đều nói ra hết một hơi.

Kiếp này, nếu như có thể, cô thật sự hi vọng rằng mình không còn bất cứ dính líu gì với người đàn ông tên Mã Hạo Đông này nữa.

Chịu tổn thương một lần đã đủ rồi, cô không muốn quãng đời còn lại bị hủy trong tay anh ta một lần nữa.

Mã Hạo Đông ngồi dậy, nói một câu mang ý chọc ghẹo: "Cảm ơn lời khen của em đối với tôi, cưng à, em vẫn thấu hiểu lòng người như vậy."

"Cút! Cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây nào nữa, nếu anh còn không cút, tôi sẽ báo cảnh sát."

Mã Hạo Đông đứng dậy, đi đến trước mặt cô ấy, vươn hai tay ra ung dung nói: "Được, tới đây, ôm chặt* đi!"

(*) "Báo cảnh sát" và "ôm chặt" đồng âm với nhau.

"Mã Hạo Đông!!!"

Tiêu Vũ Thiên đã nhịn đến nỗi không thể nhịn được nữa, lồng ngực phập phồng dữ dội, cơ thể tức đến run rẩy, đôi mắt cũng vô thức mà ngập tràn nước mắt, chứng tỏ rằng cảm xúc của cô ngay lúc này đang trên bờ vực sụp đổ.

Mã Hạo Đông thấy rằng mình thật sự đã chọc giận Tiêu Vũ Thiên nên hơi sốt ruột, lúc này mới thu lại thái độ bỡn cợt, nghiêm túc nói: "Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện một chút có được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui