Bảo Bối Giá Trên Trời

Editor: Nguyetmai

Hứa Hi Ngôn thật sự ngủ thiếp đi.

Mấy ngày nay cường độ công việc quay cảnh đóng thế rất lớn, rất mệt nhọc. Tối qua cô lại hơi mất ngủ, sáng nay dậy quá sớm, đến nỗi bây giờ nằm nghe nhịp tim anh mà cũng ngủ thiếp đi.

"Cậu chủ..." Dịch Tiêu tới gần, vừa lên tiếng gọi thì Hoắc Vân Thâm đã đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu anh ta im lặng.

"Suỵt..."

Tất cả mọi người đều bước đi nhẹ nhàng, cung kính tách ra làm hai bên. Hoắc Vân Thâm điều khiển xe lăn chạy bằng điện chậm rãi lái về phía sân bay.

Máy bay trực thăng đã được gia công thêm, có thể đưa cả Hoắc Vân Thâm và cả xe lăn lên cùng.

Sau khi cố định bánh xe lăn, anh lấy ra một tấm chăn mỏng trong buồng lái, đắp lên người Hứa Hi Ngôn để cô không bị lạnh.

Dịch Tiêu thấy cậu chủ nhà mình cứ bế Hứa Hi Ngôn mãi, sợ cơ thể anh không chịu được, bèn nói: "Cậu chủ, cứ bế thế này thì mệt lắm, hay là đặt cô Cảnh Hi nằm ngủ ở trên ghế đi?"

"Không cần, tôi không mệt."

Hoắc Vân Thâm không cảm thấy mệt mỏi.

Những kẻ ngốc như họ sao có thể hiểu được, bế người phụ nữ mình thích thì sao mà mệt được chứ?

Cơ hội thân mật với Hứa Hi Ngôn thế này, anh cầu còn chẳng được. Nếu để anh cứ bế cô mãi như thế, anh cũng sẵn lòng.

Thấy Hoắc Vân Thâm kiên trì không chịu buông tay, Dịch Tiêu cũng không tiện khuyên nhiều. Anh ta luôn suy nghĩ thay cậu chủ nhà mình, bèn đóng vách ngăn cabin lại, tạo không gian riêng tư cho cậu chủ.

Giờ thì tốt rồi, sẽ không ai quấy rầy họ nữa.

Hoắc Vân Thâm lấy một cái gối ra, lót dưới đầu Hứa Hi Ngôn, để sau gáy cô có đồ đỡ, giúp cô nằm ngửa mặt lên trên. Như vậy, anh có thể ngắm được dung mạo cô khi ngủ rồi.

Hoắc Vân Thâm hài lòng ôm lấy Hứa Hi Ngôn, không kìm được mà vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô.

Gương mặt cô bóng loáng mềm mại, còn mềm hơn cả đậu hũ non khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ giống như một đứa trẻ, Hoắc Vân Thâm nuốt nước bọt, ánh mắt cũng nóng rực lên.

Lần trước muốn hôn cô nhưng vẫn chưa thể thành công, giờ thì tốt rồi, anh muốn làm gì cũng được!

Hoắc Vân Thâm như một chú mèo thích ăn vụng, tim đập thật nhanh. Anh nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cúi đầu xuống, càng ngày càng kề sát lại gần Hứa Hi Ngôn.

Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên vầng trán trơn bóng đầy đặn của cô, nhưng cảm thấy vẫn chưa thỏa lòng, chưa thể nguôi ngoai cơn thèm. Thế là anh lại không kìm được, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Anh không dám dùng quá nhiều sức, sợ làm cô tỉnh dậy. Anh chỉ dùng đôi môi ấm áp của mình nhẹ nhàng cọ xát môi cô.

Vốn dĩ anh chỉ định dây dưa một chút sẽ dừng lại, nhưng đôi môi của cô thật mềm, thật thơm ngọt. Mùi vị này quá hấp dẫn, chỉ vừa hôn xuống là đã không muốn buông ra nữa.

Anh bất giác tăng thêm sức lực, thậm chí còn nhắm mắt lại, quên hết tất cả khẽ tách hàm răng cô ra.

Mãi cho đến khi cô gái đang chìm trong mộng đẹp cảm thấy hơi khó chịu nhíu hàng lông mày đẹp đẽ, phát ra tiếng nói như đang ngủ mê, Hoắc Vân Thâm mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng lùi trở về.

May là cô không tỉnh dậy mà chỉ xoay đầu, tìm tư thế dễ chịu thoải mái hơn trong lòng anh, tiếp tục vùi mặt vào ngực anh mà ngủ tiếp.

Hoắc Vân Thâm hít sâu một hơi, nguy hiểm quá, may là không bị cô phát hiện.

Trên đường trở về, anh không dám liều lĩnh thêm lần nào nữa. Cuối cùng, tiếng chuông lanh lảnh đã đánh thức Hứa Hi Ngôn.

Cô vừa mở mắt đã lập tức nhìn thấy một đôi mắt sâu cực kỳ nóng bỏng. Trong lòng cô hoảng hốt, cơ thể bật dậy, nhảy từ trong lòng anh xuống: "Tôi ngủ thiếp đi sao?"

"Ừm."

Trong khoảnh khắc khi Hứa Hi Ngôn ngồi dậy, Hoắc Vân Thâm chỉ cảm thấy hai cánh tay mình vì bế thời gian quá lâu nên đã hoàn toàn tê cứng.

"Hình như là di động của tôi kêu."

Hứa Hi Ngôn nghe được tiếng động liền nhìn sang, thấy túi của mình đặt ở chỗ ngồi bên cạnh. Bây giờ cô đang ngồi trong lòng Hoắc Vân Thâm nên không thể lấy được túi, muốn lấy thì phải đi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui