Bảo Bối Giá Trên Trời

Editor: Nguyetmai

Cô đã quên mất chuyện mình giả vờ trật eo sái chân ở Thanh Vân Cư, lúc này cô đang loay hoay rời khỏi lòng Hoắc Vân Thâm, bước xuống đất rồi đi đến cầm túi lên, tìm di động.

Hứa Hi Ngôn lấy điện thoại ra, nhìn số gọi đến hiện trên màn hình, hai mắt không khỏi trợn to. Là Nhị sư huynh Diệp Tầm tìm cô.

Giờ này gọi cho cô làm cái gì?

Nếu hỏi chuyện của Anh Bảo ngay trước mặt Hoắc Vân Thâm, cô sẽ rất khó trả lời.

Nhị sư huynh không phải cố chấp bình thường, tiếng chuông kia cứ vang mãi không dừng. Hứa Hi Ngôn đành phải miễn cưỡng nghe máy, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói vô lại: "Tiểu Hi Hi, đoán xem anh là ai?"

"Ấu trĩ." Hứa Hi Ngôn nhăn nhăn mũi, nói.

"Ê, em đúng là đứa không có lương tâm, vừa về nước đã quên anh luôn đúng không? Sao em có thể nhẫn tâm đến như vậy chứ! Đừng quên Anh Bảo cũng có một phần của anh đấy!"

Trong điện thoại, giọng của Diệp Tầm vẫn nghịch ngợm bốc đồng như trước đây.

Anh ta vừa nhắc đến Anh Bảo, Hứa Hi Ngôn chợt thấy căng thẳng theo bản năng. Cô ngẩng đầu liếc Hoắc Vân Thâm một cái, chắc anh không nghe thấy gì đâu nhỉ?

"Anh đừng có nói lung tung, em nói anh rồi đấy. Được rồi, không có chuyện gì thì em tắt máy đây!"

Hứa Hi Ngôn chuẩn bị tắt điện thoại, đầu bên kia lại vội vàng gọi: "Ấy ấy ấy, đừng vội tắt máy! Anh đây vẫn còn chưa nói xong cơ mà, sao em vội vàng tắt máy quá vậy? Không phải là lén anh nuôi thằng mặt trắng nào đấy chứ?"

"Đúng vậy đấy, anh sẽ cắn em sao?"

Giọng Hứa Hi Ngôn khá là đắc ý, Diệp Tầm xù lông: "Gừ, Tiểu Hi Hi em vừa về nước lại không nghe lời có đúng không. Tưởng là về lại nước Z không ai quản em là em có thể lên trời chứ gì."

Có Hoắc Vân Thâm ở đây, Hứa Hi Ngôn không muốn nói nhảm nhiều với Diệp Tầm, bèn thúc giục: "Đừng dài dòng nữa, có... cái quái gì thì mau nói đi."

Đã nói là phải tỏ vẻ thục nữ trước mặt Hoắc Vân Thâm, nên cô vốn định nói "có rắm gì thì xì ra nhanh đi", có điều lời đến đầu môi rồi lập tức đổi lại thành "có cái quái gì thì mau nói đi".

M* nó, một cô gái nam tính đúng chuẩn lại phải học làm thục nữ, thực tình chẳng dễ dàng gì.

Chẳng còn cách nào khác, ai bảo cô muốn duy trì một trái tim thục nữ trước mặt người mình thích chứ!

"Giờ anh đang ở nước X, ở đây có rất nhiều đặc sản. Anh muốn hỏi thử con gái cưng của anh muốn ăn gì, anh mua về cho con bé."

Diệp Tầm thương nhớ Hứa Hi Ngôn đã lâu nhưng từ trước tới nay chỉ dám lấy Anh Bảo ra ngụy trang. Trong lòng anh ta quan tâm cô nhưng ngoài miệng rất ngoan cố, chưa từng chịu thừa nhận.

"Chẳng muốn ăn gì cả, chỗ chúng em cái gì cũng có. Không cần gửi đồ đâu, mất công tốn phí gửi hàng."

Biết anh ta đang ở nước X thi hành nhiệm vụ, Hứa Hi Ngôn hi vọng anh ta lấy nhiệm vụ làm trọng, không muốn anh ta phân tâm vào việc khác. Vì vậy, cô thẳng thắn cắt đứt đường lui của anh ta.

Diệp Tầm suýt thì nôn ra máu: "Tiểu Hi Hi, sao em keo kiệt quá vậy? Anh gửi đồ thì tốn tiền phí của em hả?"

Hứa Hi Ngôn không có lời nào phản bác: "Được, vậy anh thích gửi gì cứ gửi, em không cản anh."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Hi Ngôn ngẩng đầu, phát hiện Hoắc Vân Thâm vẫn đang bình tĩnh nhìn cô. Cô hơi chột dạ giải thích: "Ban nãy là Nhị sư huynh Diệp Tầm của tôi gọi điện."

"Ừm, có nghe thấy. Quan hệ của hai người tốt lắm à?"

Hoắc Vân Thâm không muốn tìm hiểu sâu mối quan hệ riêng tư của cô, có điều đối phương là nam giới, anh cũng không thể phớt lờ. Lòng cảnh giác của anh trỗi dậy theo bản năng, lỡ như là tình địch thì cũng tiện có kế sách đối phó cho tốt.

"Đúng vậy, tốt đến mức tôi muốn bóp chết anh ta cho rồi!" Hứa Hi Ngôn nói đùa.

Trong lòng Hứa Hi Ngôn, Diệp Tầm là tên lưu manh, du côn điển hình, lại còn rất thích liên quan đến cuộc sống của cô. Chính vì tránh anh ta nên cô mới về nước.

Hoắc Vân Thâm thoáng yên tâm, chí ít câu trả lời của Hứa Hi Ngôn mang đến cho anh một cảm giác là, cô và Diệp Tầm chỉ có quan hệ sư huynh muội chứ không có gì khác.

...

Comment (0)

COMMENT FIRST

Rate this chapter

Vote with Power Stone

Chapter 291: 291、Nhớ nhung cô

Translator: Nguyetmai  Editor: Nguyetmai

Hiện tại, điều khiến anh lo lắng là vết thương nơi thắt lưng và chân của cô. Tầm mắt của anh lướt qua nơi đó, hỏi: "Thắt lưng và chân của em…"

Bấy giờ Hứa Hi Ngôn mới nhớ lại chuyện mình đau eo trẹo chân, nhưng mà vừa rồi cô đã bật dậy để nghe điện thoại rồi, bây giờ không thể lại "phát tác lần nữa" đúng không?

"Sao? Không đau đâu!" Hứa Hi Ngôn xoay xoay cái eo nhỏ, lắc lắc mắt cá chân, cuối cùng nhe răng cười: "Anh Hoắc, thần kỳ thật đấy. Vừa mới ngủ một giấc, bây giờ đã khỏi hẳn rồi."

"Vậy thì tốt." Hoắc Vân Thâm yên tâm hơn nhiều.

"Anh Hoắc, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Hứa Hi Ngôn nhoài người lên cửa sổ quan sát cảnh đêm rực rỡ ở thành phố, hỏi.

"Vốn là chuẩn bị đến bệnh viện."

"Tôi khỏe lắm, không cần đến bệnh viện đâu."

"Vậy thì về nhà."

Hoắc Vân Thâm dùng bộ đàm thông báo cho phi công thay đổi đường bay, hướng thẳng về Thịnh Thế Ngự Cảnh.

Máy bay trực thăng bình an hạ cánh, mọi người xuống máy bay. Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm về khu căn hộ, ở trước cổng ngoài khu này có đỗ một chiếc xe container, căn số 104 đang có người ra ra vào vào khuân vác những đồ vật gia dụng.

Hứa Hi Ngôn tò mò hỏi một câu: "Muộn thế này rồi còn có người chuyển nhà sao?"

Hoắc Vân Thâm bình tĩnh trả lời: "Chắc là lại có hàng xóm mới tới."

Một tầng có bốn căn hộ, Hoắc Vân Thâm ở trong căn 101, đồng thời cũng mua lại căn 102 ở bên cạnh, cùng với căn 103 phía đối diện, chỉ vì anh muốn được yên tĩnh.

Căn hộ số 104 là căn duy nhất anh không mua, chắc là bây giờ chuẩn bị có hàng xóm mới vào ở.

Bình thường, người có thể ở trong Thịnh Thế Ngự Cảnh đa phần là người có bối cảnh thân phận, hoặc là người có tiền có thế, nhưng không biết hàng xóm ở căn 104 sẽ là người thế nào đây?

Cửa phòng 101 được mở ra, Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm vào trong. Hương thơm thoang thoảng trong phòng ập thẳng đến, mang đến cảm giác tuyệt vời khi được đặt chân về nhà!

Hứa Hi Ngôn đi vào trong, đóng cửa lại. Hoắc Vân Thâm lấy ra một đôi dép lê mới từ trong tủ, đặt xuống trước mặt cô: "Cảnh Hi, sau này em đi đôi này đi."

"Anh mới mua cho tôi à?"

Hứa Hi Ngôn vui mừng hỏi. Đôi dép lê mới vẫn có hình con nhỏ nho nhỏ, còn ngốc nghếch đáng yêu hơn cả đôi trước đây nữa, cực kỳ dễ thương.

"Ừ." Hoắc Vân Thâm gật đầu. Lần trước Hoắc Tam Nghiên đã mang đôi dép lê con thỏ của Hứa Hi Ngôn, cho nên anh mới mua một đôi khác dành riêng cho cô.

"Hợp lắm, rất đáng yêu, tôi rất thích. Cảm ơn anh Hoắc nhé."

Hứa Hi Ngôn xỏ thử đôi dép lê vào, sau đó đứng soi trước chiếc gương chạm đất. Ừm, không những cực kỳ vừa chân mà còn rất đẹp nữa.

Thấy Hứa Hi Ngôn cười tươi như hoa, Hoắc Vân Thâm cảm thấy cõi lòng mình còn ngọt ngào hơn ăn mật.

Ngay khi anh chuẩn bị đóng tủ giày lại, Hứa Hi Ngôn lại bất ngờ phát hiện một đôi dép lê nhỏ có hình con heo nhỏ trong ngăn tủ. Cô xoay người hỏi: "Ơ? Đôi dép lê kia là dành cho ai vậy?"

"À, cho Anh Đào đấy. Tôi nghĩ, nếu như lần sau con bé còn đến nhà tôi chơi, biết đâu lại dùng đến."

Hoắc Vân Thâm suy nghĩ không chỉ chu đáo bình thường thôi đâu, Hứa Hi Ngôn không nhịn được mà phải like cho sự chu đáo của anh: "Anh Hoắc, anh đúng là ân cần thật. Nếu như Anh Đào biết anh nhớ đến con bé, còn mua luôn cả dép lê cho con bé nữa, nhất định con bé sẽ yêu anh chết mất."

"Ha ha…" Hoắc Vân Thâm nở nụ cười. Không rõ là vì sao, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Anh Đào Bảo Bảo, trái tim của anh sẽ trở nên mềm mại, không kìm lòng được mà muốn đối xử tốt với cô bé một chút.

Hình như ngày mai Đường Phi Mặc nhà Đường Diệc Sâm sẽ gặp mặt Anh Đào Bảo Bảo. Haiz, nếu không phải anh ngồi xe lăn, đi không tiện, lại còn là nhân vật của công chúng, nhất định anh cũng sẽ đi theo để được ké bọn nhỏ.



Buổi sáng ngày cuối tuần, Hứa Hi Ngôn lái xe đến nhà họ Cảnh đón Anh Bảo.

Anh Bảo thay một bộ hoodie màu đỏ, trên mũ còn có hai cái tai nhỏ đáng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui