Bảo Bối Giá Trên Trời

Editor: Nguyetmai

Trên thực tế, hiểu biết của Hứa Hi Ngôn đối với Hoắc Vân Thâm có thể nói là cực ít. Ít ra, Hoắc Vân Thâm mà bây giờ cô thấy chỉ là một dáng vẻ trong cuộc sống của anh mà thôi.

"Anh Hoắc?"

Hứa Hi Ngôn đi đến trước mặt anh, tự nhiên ngồi xuống sofa bên cạnh anh.

Hoắc Vân Thâm thoáng ngẩng đầu, tia sáng chiếu rọi trên ngũ quan của anh, phác họa lên một tầng ánh sáng nhu hòa trên gương mặt ấy. Giờ đây, anh đã khôi phục lại nét quen thuộc bình thường.

"Cảnh Hi, em vẫn ổn chứ?"

Sau khi Hoắc Vân Thâm nhìn thấy Hứa Hi Ngôn, thấy cô trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, cả người đầy tinh thần thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, sát khí trên người cũng thu lại.

Ban nãy anh vừa nhận một cuộc điện thoại cấp dưới gọi tới, nói cho anh biết chân tướng sự việc đã điều tra rõ. Nội dung cuộc điện thoại đã khiến anh không kìm được tức giận, tức giận đến mức muốn giết người.

Lại có người dám dùng thủ đoạn dưới mí mắt anh hòng hãm hại Hứa Hi Ngôn. Hừ, anh sẽ cho đối phương biết, bắt nạt người phụ nữ của anh sẽ có kết quả như thế nào.

"Tôi rất ổn!"

Hứa Hi Ngôn mỉm cười rực rỡ.

"Chuyện của em tôi biết cả rồi. Xin lỗi em, sau khi em xảy ra chuyện tôi không thể cho người đến đồn cảnh sát giúp em."

Nên xin lỗi thì Hoắc Vân Thâm vẫn phải nói xin lỗi, tuy anh phải nấp sau màn nhưng trong lòng anh vẫn hy vọng sau khi cô xảy chuyện, anh có thể là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.

Hứa Hi Ngôn biết bình thường Hoắc Vân Thâm rất bận rộn, công việc công ty cũng bề bộn, chuyện của cô thật sự cũng chẳng tính là gì. "Không sao, không phải bây giờ tôi vẫn rất ổn sao?"

"Ừm, tôi tin em, em đã bị oan." Hoắc Vân Thâm nói.

"Cảm ơn anh Hoắc, anh có thể tin tưởng tôi như vậy, tôi rất cảm động."

Thật sự rất cảm động, cảm ơn anh đã không chất vấn cô, cũng không hề dùng ánh mắt khác thường đối đãi cô mà tin tưởng chắc chắn rằng cô đã bị oan.

Hứa Hi Ngôn cảm thấy ấm áp trong lòng, có thể được nam thần quan tâm và tin tưởng, cảm giác thật tuyệt.

"Đi thôi, chúng ta về thôi!"

Đã đón được người trong lòng, Hoắc Vân Thâm ra lệnh cho tài xế lái xe trở về Thịnh Thế Ngự Cảnh.

...

Trên đường trở về, Hứa Hi Ngôn liên tiếp nhận mấy cuộc điện thoại. Cuộc thứ nhất là ông ngoại gọi tới hỏi thăm tình hình của cô, cuộc thứ hai là Phương Tiểu Tranh từ nơi khác gọi tới.

Bọn họ đều đọc được tin tức của cô, biết cô xảy ra chuyện nên gọi điện tới hỏi thăm quan tâm.

Ông ngoại muốn giúp cô tìm luật sư, Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí định bỏ chuyến du lịch, quay về giúp cô.

Hứa Hi Ngôn nói với họ rằng mình không sao, bảo họ đừng lo lắng.

Sau khi tắt điện thoại, cô cúi đầu theo bản năng, thở dài một hơi.

Hoắc Vân Thâm đoán là chuyện Giả Thanh gây ra đã ảnh hưởng không nhỏ với cô: "Không sao chứ, Cảnh Hi?"

"Không có việc gì."

Hứa Hi Ngôn ngẩng đầu, mỉm cười lạc quan với Hoắc Vân Thâm, thể hiện rõ hiện giờ lòng cô cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.

"Tiếp theo em có dự định gì không?" Anh lại hỏi.

"Tiếp theo không thể quay phim được nữa rồi, coi như tôi nghỉ phép đi, đúng lúc tôi có thể được nghỉ ngơi một chút."

Hứa Hi Ngôn nghĩ rất lạc quan. Không thể quay phim, như vậy cô có thể cùng chơi với Anh Bảo, đồng thời cũng có thể bồi dưỡng thêm tình cảm với Hoắc Vân Thâm.

"Chuyện Giả Thanh em không cần quá để ý đâu." Hoắc Vân Thâm an ủi.

"Tôi cũng chẳng để ý gì, thực ra tôi chỉ không muốn ông ngoại và Tranh Tử bọn họ lo lắng cho tôi thôi, còn bản thân tôi thì chẳng hề lo lắng gì cả. Tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lí, tôi tin công bằng nằm ở trong lòng mỗi người, thanh giả tự thanh."

"Ừm, tôi sẽ không để em xảy ra việc gì đâu."

Đôi mắt hoa đào mê người của Hoắc Vân Thâm cong lên, đáp lại cô một nụ cười dịu dàng.

Vụ án Giả Thanh trúng độc, cấp dưới của anh đã điều tra ra nguyên nhân. Đợi đến khi Giải trí Cảnh Duyệt họp báo, chắc chắn sẽ trả lại cho Hứa Hi Ngôn sự trong sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui