Bảo Bối Giá Trên Trời

Editor: Nguyetmai

Một câu nói đã khiến cho Hoắc Tuân phì cười.

Nhóc con này mới nhìn thì thấy nhỏ nhắn ngoan ngoãn, không ngờ còn nói ra những lời thông minh lanh lợi như vậy.

Anh Bảo nhanh nhẹn bưng chén thuốc trên bàn lên nói: "Nếu ông cố nội nghe lời uống hết chén thuốc này thì nhất định có thể sống đến hai trăm tuổi."

"Ha ha ha..."

Hoắc Tuân bị nhóc con thông minh này chọc cho cười lớn, sao con bé lại biết cách khuyên nhủ người khác giống người lớn thế không biết?

Nhìn đứa nhỏ run rẩy bưng chén thuốc, Hoắc Tuân xót xa nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.

Dù cho không phải vì bản thân cụ thì cụ cũng phải vì chắt gái của mình mà sống thêm vài năm nữa.

Uống thuốc xong, lông mày Hoắc Tuân nhíu chặt lại vì thuốc quá đắng.

Anh Bảo thấy vậy thì nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: "Ông cố nội, thuốc đắng lắm ạ?"

"Ừ, đắng lắm."

Anh Bảo sờ sờ túi áo khoác của mình, sau đó lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ rồi đưa cho ông cụ: "Ông cố nội ăn kẹo vào sẽ không đắng nữa, mỗi lần cháu bị bệnh phải uống thuốc, mẹ cháu đều cho cháu ăn kẹo."

Con bé hiểu chuyện quá đi!

Chắc chắn là mẹ con bé đã dạy dỗ nó rất tốt.

Hoắc Tuân xúc động vô cùng, đứa bé bị cháu nội mình giấu kín đến tận ngày hôm nay, thế nhưng so với những đứa trẻ khác còn hiểu chuyện hơn nhiều.

Cụ ăn viên kẹo mà chắt gái mình đưa cho, gật đầu lia lịa: "Ngọt lắm, ngọt lắm, ông cố nội không thấy đắng tí nào nữa rồi."

Có được đứa chắt biết thương người như vậy, tháng ngày sau này cụ làm sao có thể thấy đắng nữa đây?

"Năm nay cháu mấy tuổi rồi? Tên là gì?"

Hoắc Tuân xoa đầu đứa bé, hiền từ hỏi:

Anh Bảo vỗ người mình, trịnh trọng giới thiệu: "Cháu năm nay bốn tuổi, tên thật là Anh Bảo, còn có tên gọi khác là là Anh Đào, biệt danh trên mạng là Anh Đào Bảo Bảo, ông cố có thể gọi cháu là Bảo Bảo ạ!"

"Ừ ừ ừ, giỏi lắm, Bảo Bảo giỏi lắm!"

Ông cụ vui mừng khôn xiết, vô cùng thương yêu đứa chắt mới gặp lần đầu này.

Hoắc Vân Thâm thấy Anh Bảo dỗ ông cụ xong rồi, cuối cùng đã có thể yên tâm.

Bọn họ nói chuyện với ông cụ một lúc lâu, đến khi thấy cụ sức khỏe có hạn, cần phải nghỉ ngơi, anh mới đưa Anh Bảo rời khỏi Mặc Hương Cư.

Đi trong sân nhà họ Hoắc, Anh Bảo nhìn tới ngó lui, sau đó cất tiếng gọi: "Papi!"

"Hả?"

Anh Bảo ôm Hoắc Vân Thâm, vô cùng thân mật gọi thêm một tiếng nữa: "Papi!"

"Ơi!" Hoắc Vân Thâm lên tiếng đáp lại.

"Papi!"

"Ơi!"

"Papi là papi tốt nhất trên đời này!"

Lúc Anh Bảo ôm Hoắc Vân Thâm, con bé cảm thấy như nó đã tìm được papi tốt nhất trên thế gian này, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

"Con cũng là bảo bối tuyệt vời nhất trên đời này."

Hoắc Vân Thâm thật lòng khen đứa nhỏ, ôm chặt bé con vào lòng.

Đứa trẻ này lúc nào cũng có thể mang đến cho người ta những niềm vui bất ngờ, dùng bản tính ngây thơ và lương thiện của mình để cảm động lòng người.

Hoắc Vân Thâm không ngừng nghĩ ngợi, ông trời đúng là có mắt mới để cho anh và Hứa Hi Ngôn có được đứa con cưng hiểu chuyện như vậy.

Đáng yêu quá đi!

Khi hai người bọn họ đang thân mật với nhau, không hề để ý rằng ở dưới bóng cây lớn phía xa xa có một người đang đi đến, người đó đã thu hết toàn bộ hành động hai cha con họ vào trong tầm mắt.

Hoắc Cảnh Đường nghe người trong nhà nói Hoắc Vân Thâm đem con về nhà họ Hoắc, liền vội vội vàng vàng chạy về nhà.

Lúc này nhìn thấy đứa trẻ mà Hoắc Vân Thâm dắt về, trong lòng anh ta bỗng có cái cảm giác rùng mình ớn lạnh, cảm giác ấy chạy từ chân lên đỉnh đầu, lan ra khắp cơ thể.

Hoắc Vân Thâm có con rồi?

Cậu ta có con gái rồi?

Con gái cậu ta nhìn cũng khoảng chừng bốn năm tuổi.

Cậu ta có con từ khi nào có vậy chứ?

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui