Editor: Nguyetmai
Cô bé ngủ, sắc mặt đã tốt hơn trước một chút, khóe miệng còn khẽ mỉm cười.
Hứa Hi Ngôn nhìn con gái bằng ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương rồi cúi đầu hôn lên mặt cô bé.
Bé con đã ngủ, điện thoại trong tay Hứa Hi Ngôn rung lên, cô cầm điện thoại ra bên ngoài phòng bệnh để nghe máy.
Là Kỳ Lệ Á gọi tới, hỏi cô sao hôm cả đoàn làm phim đi liên hoan mà cô lại bỏ về, còn không nói với cô ấy câu nào?
"Thật ngại quá, chị Kỳ, chị giúp em gửi lời xin lỗi với Đạo diễn Hoàng, hôm đó trong nhà em có việc đột xuất nên em phải quay về."
Hứa Hi Ngôn giải thích sơ qua.
"Không sao, chị chỉ hỏi thử thôi. Chị nói cho em biết một tin tức tốt nhé. Bộ phim mới "Hồng Tụ Khuynh Thiên" của chúng ta sẽ chính thức phát sóng vào hôm nay đấy."
Kỳ Lệ Á muốn chia sẻ với cô tin vui này. Ban đầu, bởi vì vụ án của Hoàng Quốc Cường mà bộ phim phải hoãn phát sóng, bây giờ đã có thể chiếu bình thường rồi.
"Quá tốt, thật đúng là bất ngờ."
Hứa Hi Ngôn thật lòng cảm thấy có thể quay một bộ phim thành công cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tương tự với "Hồng Tụ Khuynh Thiên", vì nhiều nguyên nhân mà trong quá trình quay, bộ phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi" cũng đã xảy ra những tình huống đặc biệt.
Bây giờ, "Hồng Tụ Khuynh Thiên" - bộ phim truyền hình đầu tiên cô tham gia được chính thức phát sóng, ít nhiều cũng cho cô chút khích lệ.
Nói đến "Ngọn Nguồn Tội Lỗi", Hứa Hi Ngôn đã xin đoàn làm phim cho nghỉ, mấy ngày này con gái nằm viện, cô chỉ muốn ở bên cạnh con bé mà thôi.
Trong lúc Anh Bảo ngủ, Hoắc Vân Thâm đã trở lại phòng bệnh và đi tới bên cạnh mẹ con bọn họ.
"Anh Đào ngủ rồi sao?"
Hoắc Vân Thâm nhìn gương mặt trẻ con của con gái, trái tim cũng mềm lại.
"Vâng."
Hứa Hi Ngôn quay mặt lại nhìn anh, dịu dàng hỏi: "Anh có ổn không?"
Cô hơi lo lắng, liệu rằng việc lúc nãy Anh Bảo bài xích và sợ hãi có thể tạo thành áp lực tâm lý cho anh không?
"Anh không sao. Anh chỉ cảm thấy có lỗi với con. Nếu không phải vì anh, con cũng sẽ không... Haiz..."
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Hoắc Vân Thâm lộ rõ vẻ áy náy. Nếu như anh không tùy tiện để lộ thân phận của con mà giống như Hứa Hi Ngôn, giấu con thật kỹ, bảo vệ thật tốt, như vậy sẽ không xảy ra biến cố như bây giờ.
Hứa Hi Ngôn cầm tay anh, nhìn anh khẽ mỉm cười, trấn an nói: "Em đã nói rồi, em không trách anh, không hề trách anh.
"Chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt, chỉ là nó xảy ra trước mà thôi.
"Về sau chúng ta bảo vệ con thật tốt, không phải được rồi sao?
"Anh yên tâm đi, em đã nói ra chuyện anh là cha ruột của con, con nghe xong rất vui mừng, sẽ không giận anh nữa đâu."
Nếu như là người phụ nữ bình thường, nhất định sẽ tranh cãi ầm ĩ với anh vì chuyện con bị thương, nhưng cô thì không.
Người phụ nữ xinh đẹp và thông minh này đã dùng nhân cách và sức hấp dẫn của mình chinh phục anh, dùng sự lương thiện và dịu dàng của cô sưởi ấm anh.
Cô cho anh quá nhiều niềm vui và ngạc nhiên, ấm áp và cảm động. Cuộc sống của anh nhờ có cô mới trở nên phong phú, cuộc đời của anh cũng vì cô mà trở nên hoàn chỉnh.
Tinh thần và linh hồn của anh đã sớm bị cô lấp đầy.
Hoắc Vân Thâm sờ vào gương mặt nhỏ nhắn của con gái, vô cùng xúc động nói: "Cảm ơn em, Cảnh Hi, anh đã cho rằng cả đời mình sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Nhưng em đã đưa tới cho anh một cô con gái tuyệt vời nhất trên thế giới, anh thật sự không biết nên báo đáp em thế nào."
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, cô nửa đùa nửa thật nói: "Nếu như không thể báo đáp, vậy lấy thân báo đáp là được!"
"Ừ." Trong mắt của Hoắc Vân Thâm lộ ra ánh sáng tuyệt đẹp, anh nói thêm một câu: "Chỉ cần em không chê."
Chỉ cần cô không chê, anh sẵn lòng dâng tặng cho cô tất cả, bằng lòng cho cô tất cả.