Editor: Nguyetmai
Trần Vân Lộ vô cùng bực bội. Nếu thật sự để con gái của Cảnh Như Nguyệt làm con dâu mình, trong lòng bà sẽ thấy cực kỳ không thoải mái.
"Cô ấy thì có gì không tốt? Cô ấy không hề chê bai con trai mẹ là một kẻ tàn phế, cô ấy không tham lam địa vị quyền thế của con trai mẹ. Một mình cô ấy ngậm đắng nuốt cay sinh con để con trai mẹ không bị tuyệt hậu. Mẹ, mẹ thử cảm nhận từ trái tim, có phải người con gái như vậy là một cô gái tốt trên thế giới có đốt đuốc cũng khó tìm được hay không?"
Dù thế nào thì người Hoắc Vân Thâm nhận định cả đời này chỉ có mình Hứa Hi Ngôn, ngoài cô, anh sẽ không cưới ai hết.
"Mẹ biết, nhưng trong lòng mẹ cảm thấy không thoải mái, chỉ cần nghĩ đến mẹ của cô ta thì mẹ..."
Trần Vân Lộ không thể diễn tả được hết sự chán ghét trong lòng mình.
"Mẹ, người chết là hết, dì Cảnh đã mất hơn mười năm rồi, mẹ cũng nên tháo gỡ nút thắt trong lòng mình đi. Hơn nữa, vì sao ân oán của đời trước lại bắt đời sau bọn con gánh chịu? Chẳng lẽ mọi người không hi vọng nhìn thấy đời sau của mình được sống hạnh phúc sao?"
"..."
Trần Vân Lộ không thể đáp lại.
Có vài lý lẽ bà đều hiểu, chỉ là không thể tự cởi nút thắt trong lòng mình.
Nó tựa như một cái gai bằng máu thịt mọc trong tim bà, vừa chạm vào đã đau mà không thể nhổ đi được.
Đến cuối cùng, Trần Vân Lộ vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình: "Mẹ mặc kệ, mẹ chỉ nhận cháu của mẹ. Đến lúc con bé xuất viện thì đón nó về nhà họ Hoắc. Mẹ không muốn máu mủ của nhà họ Hoắc phải lưu lạc bên ngoài đâu."
"Thôi được rồi mẹ, mẹ về trước đi!"
Hoắc Vân Thâm sẽ đưa con gái về nhà họ Hoắc. Sau khi lo liệu xong chuyện này, anh sẽ tổ chức hôn lễ của mình và Hứa Hi Ngôn, sau đó đường đường chính chính đón hai mẹ con về nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Thâm đẩy mẹ ra khỏi phòng bệnh, Trần Lộ Vân đi tới cửa phòng rồi mới thấy dường như có gì đó không đúng: "Vân Thâm, xe lăn của con đâu? Con có thể đi lại được rồi à?"
"Vâng."
"Tốt quá rồi!"
Trần Vân Lộ thấy chuyện này là chuyện vui động trời, con trai bị tàn phế năm năm trời vậy mà lại có ngày có thể đứng dậy được.
Bà rời khỏi phòng bệnh với tâm trạng vui vẻ. Khi bước ra đến hành lang bệnh viện, bà gặp Hứa Hi Ngôn đang đứng đợi ở đó.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người phụ nữ trời sinh mệnh xung khắc, chẳng ai vừa mắt ai cả.
Trần Vân Lộ chẳng hề nể mặt, Hứa Hi Ngôn cũng coi như người xa lạ, thậm chí còn chẳng chào hỏi nhau.
Dù sao thì cũng sớm trở mặt với nhau rồi, Hứa Hi Ngôn cũng không thể nhỏ giọng mềm mại với Trần Vân Lộ nữa.
Nhìn xa mà nói, nếu như sau này cô thật sự lấy Hoắc Vân Thâm thì cô cũng không vì bà ta là mẹ của anh mà cả nể, lại càng không dối lòng mà làm bất kỳ chuyện gì để lấy lòng bà ta.
Còn đối với quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì cô cho rằng sống với nhau được thì sống, sống không được thì thôi.
Trần Vân Lộ thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy khó chịu, liếc nhìn Hứa Hi Ngôn từ trên xuống dưới, thật không có điểm nào vừa lòng. Quả thật giống hệt dáng vẻ của mẹ cô ta, trời sinh là một kẻ mê hoặc người khác.
Đặc biệt là thái độ, hẳn là thiếu giáo dục cũng không phải ngày một ngày hai.
Cũng khó trách, Cảnh Như Nguyệt chết sớm, không thể dạy dỗ con gái đàng hoàng mới khiến bây giờ cô ta không xem ai ra gì như vậy.
Lúc này Trần Vân Lộ ra dáng bề trên, nét mặt bất mãn nói: "Cảnh Hi, cô đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Có chuyện gì mà không nói ở đây được?"
Hứa Hi Ngôn liếc xéo bà, lạnh lùng hỏi.
Trên đời lại có thêm một kẻ ngỗ nghịch với bề trên.
Trần Vân Lộ cười nhạt khinh miệt: "Nếu cô không để ý việc người khác nghe thấy chuyện của mẹ cô năm đó thì tôi cũng không ngại nói ở đây."
Đột nhiên nhắc đến mẹ mình nên Hứa Hi Ngôn cau hai hàng lông mày thanh tú lại hỏi: "Bà muốn nói gì?"
"Hừ."
Trần Vân Lộ cười lạnh một tiếng, khoanh tay đi trước.
Hứa Hi Ngôn không biết bà định làm gì nhưng sự tò mò đã thôi thúc bước chân cô đi theo bà.
Trong vườn hoa của bệnh viện, tại một góc tương đối vắng lặng.
Trần Vân Lộ đứng lại, xoay người rồi khẽ hất cằm lên, toát ra phong thái cùng với sự nổi bật hơn người của bà chủ nhà giàu.