Editor: Nguyetmai
Nhân viên của cửa hàng dẫn các cô đến cầu thang, tiến vào bên trong của tầng hai, đây chính là sảnh trưng bày đặc biệt.
Nhân viên cửa hàng mở tấm vải lụa đỏ phủ trên một quầy trưng bày bên trong sảnh trưng bày đặc biệt ra, mỉm cười giới thiệu: "Đây là nhẫn kim cương hơn 5 carat của cửa hàng chúng tôi, có tên là "Trái Tim Vĩnh Hằng ", hai vị có thể nhìn một chút!"
Lần đầu tiên Hứa Hi Ngôn nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia, cô đã bị chiếc nhẫn thiết kế theo kiểu "năm móng" kia hấp dẫn.
Viên kim cương được cắt gọt hoàn mỹ, phần đế được làm từ bạch kim, có năm cái móng nâng viên kim cương lên, lấp lánh hệt như một ngôi sao.
Chiếc nhẫn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho người ta rung động lóa mắt.
Phương Tiểu Tranh cũng nhìn đến mê mẩn, kéo Hứa Hi Ngôn hỏi: "Ngôn Ngôn, cậu thấy cái này thế nào? Đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp, đây cũng là chiếc nhẫn đẹp nhất, đặc biệt nhất mình từng thấy..."
Hứa Hi Ngôn ghé mắt vào kính thủy tinh nhìn chiếc nhẫn không chớp mắt. Cảm giác đó chính là cảm giác nhìn một vật mà vừa thấy đã thích.
"Nếu không cậu thử một chút đi?" Phương Tiểu Tranh cổ vũ cô.
"Muốn thử thì cũng là cậu thử chứ!"
Hứa Hi Ngôn cũng không quên việc mình chỉ theo Phương Tiểu Tranh đến đây chọn nhẫn.
"Mình không muốn thử. Cậu thử đi. Mình thấy chiếc nhẫn này rất hợp với cậu."
"..." Hứa Hi Ngôn thật sự động lòng.
Ngay lúc hai cô gái đang phát cuồng vì chiếc nhẫn, có người lại tới cửa hàng gây nên một trận náo động không nhỏ.
Hứa Hi Ngôn và Phương Tiểu Tranh tò mò đến bên lan can nhìn xuống dưới, thấy hai người ở dưới là Hứa Tâm Nhu và Hoắc Cảnh Đường.
Hứa Tâm Nhu mặc một bộ váy liền màu trắng đến mắt cá chân, khiến cho người ta có cảm giác giống như một thánh nữ không nhiễm mùi bùn, khoác cánh tay Hoắc Cảnh Đường. Tư thế hai người vô cùng thân mật, hệt như một đôi nam nữ đang trong thời kỳ yêu đương ngọt ngào.
Vốn Hứa Tâm Nhu đang ở nhà dưỡng thai, nhưng hôm nay là thời gian hẹn Hoắc Cảnh Đường đi chọn nhẫn, vì thế cô ta cũng chẳng đoái hoài đến việc thai nhi có ổn hay không, thay quần áo rồi ra cửa.
Khá trùng hợp chính là, sau khi bước vào Bảo Đế Lam, cô ta ngẩng đầu liền trông thấy người mà mình căm hận nhất – Hứa Hi Ngôn.
Sao cô ta cũng ở đây?
Hoắc Cảnh Đường cũng trông thấy Cảnh Hi. Anh ta và Hứa Tâm Như liếc nhau một cái, ngầm hiểu ý.
"Lại là một đôi cẩu nam nữ, đừng nhìn nữa, chúng ta tiếp tục việc của mình đi."
Phương Tiểu Tranh nói xong liền kéo Hứa Hi Ngôn trở lại tủ trưng bày, nói với nhân viên bán hàng: "Xin hỏi chúng tôi có thể thử chiếc nhẫn này một chút không?"
"Không cần đâu, chúng ta đừng nên thử thì hơn."
Hứa Hi Ngôn lặng lẽ kéo ống tay áo của Phương Tiểu Tranh, sợ mình thử rồi làm hỏng chiếc nhẫn của người ta thì không đền nổi.
Giá niêm yết lên tới bảy con số 0 cũng đủ khiến cho con người ta tặc lưỡi. 8 chục triệu một chiếc nhẫn, ai dám tùy tiện đeo thử cơ chứ.
"Không sao đâu, dù sao cũng đã tới rồi, chúng ta thử một chút cũng chẳng có việc gì đâu." Phương Tiểu Tranh an ủi một câu, chỉ vào chiếc nhẫn hào phóng nói: "Lấy chiếc nhẫn này cho bạn tôi thử một chút, cảm ơn."
Hứa Hi Ngôn: "..."
Cô gái này cứ làm như cửa hàng này do cậu ấy mở vậy.
Nhân viên bán hàng đang muốn lấy chiếc nhẫn kia ra thì nghe thấy giọng nói của Hứa Tâm Nhu: "Cảnh Đường, chiếc nhẫn em nói chính là nó! Trái Tim Vĩnh Hằng! Em muốn thử một chút."
"Ừ, được." Hoắc Cảnh Đường cũng dẫn Hứa Tâm Nhu lên tầng hai, đi đến trước tủ kính, trực tiếp coi Hứa Hi Ngôn là không khí, anh ta nói với nhân viên bán hàng: "Lấy chiếc nhẫn này cho vợ sắp cưới của tôi thử một chút."
Hoắc Cảnh Đường ỷ vào việc cửa hàng này là do người nhà họ Hoắc mở, giọng điệu khi nói chuyện mang theo ngữ khí như ra lệnh.