Editor: Nguyetmai
"Chuyện này không có liên quan gì đến tôi hết. Đó là ý định của chú tôi, cũng là do ông ấy chuốc thuốc, tôi không biết gì cả."
Dương Bưu nghe thấy Dương Quỳnh bán đứng mình thì tức suýt hộc máu, mắng ngay: "Con nhỏ chết tiệt này, mày nói năng lung tung cái gì thế hả? Không phải những chuyện này đều là kế hoạch của mày à? Tao giúp mày đã đành, mày còn muốn tao nhận hết tội cho mày luôn hả?"
"Chú, con biết là chú muốn tốt cho con, nhưng chú cũng không nên cực đoan như vậy chứ! Con đã khuyên chú rồi mà chú không nghe, bây giờ nên làm thế nào đây?"
Có chết Dương Quỳnh cũng không thừa nhận rằng mình là chủ mưu.
Dương Bưu đúng là sắp bị cô ta hại chết rồi. Ông ta tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét, nói: "Uổng công tao còn hết lòng thương yêu mày, đồ rắn độc vô ơn! Hại chết tao rồi!"
Dương Bưu đang là Giám sát của Công ty Quảng cáo ROSUE, sự nghiệp rất thuận buồm xuôi gió. Nếu bây giờ vì Dương Quỳnh mà đắc tội với Hoắc Vân Thâm, thì sau này, ông ta đừng mơ có thể tiếp tục làm ăn ở Bái Kinh nữa.
Bọn họ cứ cắn nhau qua lại mãi, Dịch Tiêu lại đập bàn: "Đủ rồi, hai người đừng có ngụy biện nữa. Trước khi làm chuyện gì thì phải nghĩ đến hậu quả, hôm nay xảy ra chuyện này, hai người không thể trốn tránh trách nhiệm được đâu. Người đâu, cho bọn họ nếm thử mùi vị tự ăn quả đắng do mình trồng đi!"
Dịch Tiêu vừa ra lệnh xong, mấy vệ sĩ liền xông lên bắt Dương Quỳnh và Dương Bưu lại, đổ hết nước dừa trên bàn vào miệng cả hai người.
Sau đó, hai người họ bị vứt xuống đất, Dương Quỳnh muốn nôn nước dừa đã uống ra nhưng tiếc là không được.
Dương Bưu đã sợ đến mặt trắng bệch. Phải biết rằng, thuốc mà ông ta đã chuốc là thuốc lấy từ nước ngoài về, không có thuốc giải.
Nếu muốn giải thì chỉ có một cách duy nhất là tìm cô gái nào đó.
Chỉ một thoáng sau, ông ta bắt đầu cảm nhận được thuốc đã có tác dụng, hơi nóng dâng trào khắp trong cơ thể rồi xông thẳng lên đỉnh đầu.
Đầu óc ông ta bắt đầu mơ màng, cấp tốc muốn tìm cô gái nào đó để phát tiết. Mà bây giờ chỉ có một cô gái duy nhất đang ở bên cạnh ông ta, chính là Dương Quỳnh.
Lý trí nói với ông là không được, nhưng thân thể lại không thể khống chế, vươn tay về phía Dương Quỳnh.
Bên phía Dương Quỳnh, thuốc cũng bắt đầu có tác dụng. Bây giờ cô ta ngây ngây dại dại, hoàn toàn không biết được ai là ai.
Dù Dương Bưu không tìm cô ta, thì cô ta cũng phải đi tìm đàn ông đến để xoa dịu.
Hai người bị tác dụng của thuốc chi phối, chạm vào là nổ ngay. Họ lập tức làm trò trước mặt mọi người, không còn biết nhục nhã là gì, bắt đầu làm bậy.
Nhóm phóng viên lúc đầu xông vào định chụp ảnh đều trợn tròn mắt, cho đến khi bị người của Dịch Tiêu đá vào người, bảo họ chụp ảnh.
Đám người đó dù trong lòng rất sợ hãi nhưng cũng không thể không làm theo, không ngừng chụp ảnh quay video Dương Quỳnh và Dương Bưu đang làm bậy.
Những hình ảnh ấy thật sự rất ghê tởm. Lúc này Dịch Tiêu có điện thoại nên ra khỏi phòng, nghe điện thoại.
Cuộc gọi này là từ người mà anh ta phái đi đưa An Tiễn Minh và Tiết Nhã Đình về.
…
An Tiễn Minh đang ở tạm tại chung cư gần hồ Dao của Bái Kinh.
Hoắc Vân Thâm cho thuộc hạ hộ tống hai người về, An Tiễn Minh bế Tiết Nhã Đình xuống xe, đưa cô về chung cư.
Anh ta đặt Tiết Nhã Đình lên giường trong phòng mình, nhìn cháu gái đang hôn mê mà lòng đau như cắt.
Khi nãy anh ta không còn cách nào khác đành dùng cổ tay đập xuống khiến cô ấy hôn mê. Lúc đó Tiết Nhã Đình bị trúng thuốc, cả người giống như phát điên, cứ không ngừng quấn lấy anh ta.
Anh ta không muốn làm cháu mình bị thương nên chỉ có thể đánh cho cô ấy ngất đi.
An Tiễn Minh khẽ vuốt gương mặt nhỏ của Tiết Nhã Đình, thở dài một hơi. Mình nên làm gì bây giờ đây?
Anh ta vậy mà lại yêu cháu gái của chính mình, yêu đứa bé do một tay anh ta nuôi nấng và chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Nhiều năm qua, anh ta vẫn luôn cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, dặn bản thân không được nghĩ đến cô ấy nữa. Anh ta đã cho rằng mình sẽ làm được.
Nhưng bây giờ về nước, vừa thấy mặt cô ấy thì anh ta lại không thể khống chế tình cảm trong lòng mình.