Editor: Nguyetmai
"Chào buổi sáng, mommy. Chào buổi sáng, papi. Chào buổi sáng, mặt trời. Chào buổi sáng, hoa nhỏ. Chào buổi sáng, gấu con. Chào buổi sáng..."
Chắc bé con hưng phấn lắm, nói liền mấy câu chào buổi sáng cùng một lúc.
"Được rồi, chúng ta nên dậy thôi, để em đi lấy quần áo cho hai người."
Hứa Hi Ngôn đứng lên, bắt đầu đi tìm quần áo cần mặc hôm nay cho một lớn một nhỏ trên giường.
Hoắc Vân Thâm ôm con gái vào lòng, xoa cái đầu nhỏ của cô bé, nói: "Anh Đào, đi đánh răng cùng papi nào, xem ai đánh xong trước, có được không?"
"Được, con nhất định xong đầu tiên."
Anh Bảo lanh lẹ tụt xuống khỏi giường, mang chiếc dép nhỏ nhắn của mình vào, vui vẻ chạy về phía phòng tắm.
Con gái không có ở đây, trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm toát ra vẻ dịu dàng đặc biệt. Anh gọi một tiếng đầy nóng bỏng: "Vợ à... lại đây!"
Giọng nói trầm thấp, thật sự quá quyến rũ.
Từng tế bào trên người Hứa Hi Ngôn đều giật nảy lên. Cô quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đang dùng một tay chống vào trán, nhìn cô với ý vị sâu xa.
Mới sáng sớm đã bày ra tư thế quyến rũ như vậy, còn muốn người ta thoải mái rời khỏi giường hay không đây?
"Làm gì thế? Anh vẫn chưa chịu dậy sao? Sắp trễ rồi."
Hứa Hi Ngôn đặt quần áo của anh ở đầu giường. Nghe nói sáng sớm hôm nay anh phải đến công ty họp, mà cô cũng phải chạy tới đoàn phim.
"Không có năng lượng, không dậy nổi."
Hoắc Vân Thâm mím môi, má lúm đồng tiền trên gương mặt như ẩn như hiện.
Anh khom người, lại ngã xuống giường, dùng động tác cơ thể để nói rằng anh thật sự "Không có năng lượng, không dậy nổi".
Hứa Hi Ngôn buồn cười, thật không ngờ Hoắc Vân Thâm cũng có lúc nổi tính trẻ con đến vậy, còn biết ngủ nướng nữa cơ à?
Đối phó với người ngủ nướng, cô có biện pháp, đó chính là kéo phăng chăn ra, để xem anh còn ngủ kiểu gì?
Cô vén chăn lên, trước mắt hiện lên một quang cảnh rất đặc biệt. Chiếc quần lót màu đen ôm lấy cơ thể hấp dẫn, để lộ ra đôi chân thon dài.
Thị giác bị tấn công quá mạnh, gò má Hứa Hi Ngôn nóng lên, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Hoắc Vân Thâm thừa lúc cô đang ngẩn ra, vươn tay kéo cô vào lòng.
Hứa Hi Ngôn kêu lên một tiếng, bất ngờ ngã xuống nằm lên ngực anh, sau đó bị anh lật người đè xuống, hung hăng bắt lấy đôi môi cô.
Nụ hôn chào buổi sáng nóng bỏng kết thúc, Hứa Hi Ngôn bị hôn cho choáng váng, thở hổn hển nói: "Chúng ta như này có bị coi là chung sống phi pháp không? Nếu truyền ra ngoài thì không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt? Con cũng có rồi, ngủ cùng vợ mình là điều đương nhiên."
Hoắc Vân Thâm nói chắc như đinh đóng cột. Hứa Hi Ngôn bĩu đôi môi đỏ thắm, nói một câu hờn dỗi "Ai là vợ anh hả?"
Trên thực tế, nghe anh gọi mình là vợ, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào không thôi.
"Là em đó. Đã nhận nhẫn của anh rồi, không cho phép em đổi ý."
Dứt lời, Hoắc Vân Thâm lại mạnh mẽ hôn cô lần nữa.
Đối với nỗi lo âu của cô, anh đã sắp xếp đâu vào đấy.
Anh muốn để cô trở thành người vợ hợp pháp duy nhất của mình, dùng họ của anh để gắn với tên cô.
Để cho tên cô xuất hiện trong cột bạn đời của anh, mãi mãi là bà Hoắc.
Trong lúc hai người đang dây dưa với nhau, đứa bé đã đánh răng xong chạy vào, muốn nói cho ba biết là mình đã làm xong rồi.
Nhưng sau khi đi vào, con bé nhìn thấy ba đang đè lên người mẹ, tò mò ngó đầu qua: "Ấy? Papi, bé Hi, hai người đang làm gì vậy?"
Đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm vội buông nhau ra như bị điện giật, hốt hoảng chỉnh lại quần áo tóc tai.
Hứa Hi Ngôn vội vàng bình ổn lại nhịp tim và hô hấp đang hỗn loạn, hấp tấp giải thích: "Cục cưng, ba mẹ có làm gì đâu."