Editor: Nguyetmai
Lúc này ở trên màn hình quảng cáo đã chuyển thành hình ảnh Ngài Anh Đào và Mẹ Thỏ.
Mãi đến lúc này, Hứa Hi Ngôn mới bừng tỉnh. Từ chuyện Phương Tiểu Tranh bảo cô đến bán hoa, sau đó anh lại hát một bài thâm tình rồi đến buổi tỏ tình bây giờ, tất cả đều đã được bọn họ lập kế hoạch xong xuôi từ trước sao?
Chính là vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ?
Hứa Hi Ngôn thật sự rất vui mừng và ngạc nhiên, thật sự rất kích động. Cô đã chờ giờ phút này không biết bao lâu rồi.
Hình thức ở chung của cô và Hoắc Vân Thâm rất quái dị. Năm năm trước hai người có quan hệ với nhau, cô lén lút sinh Anh Bảo, sau đó trải qua cuộc tình thầm lặng khắc cốt ghi tâm, cuối cùng cũng chờ được nhẫn kim cương của nam thần.
Tiếp sau đó, cả nhà ba người bọn họ ở cùng một chỗ, bởi vì bị bỏ thuốc nên cô lại xảy ra quan hệ với anh một lần nữa...
Tất cả những điều này tự nhiên khiến cô cho rằng, có lẽ sau này cuộc sống sẽ cứ như vậy. Không ngờ hôm nay anh lại chuẩn bị cho cô một buổi cầu hôn đầy bất ngờ như thế ở quảng trường.
Cô cảm động rơi nước mắt, vì giấu mình trong cái mũ nên hoàn toàn có thể không kiêng kỵ gì mà rơi lệ, cũng không cần sợ bị người ta nhìn thấy.
Cô nhớ đến ở trong Đại Thoại Tây Du, Tử Hà tiên tử đã nói:
"Ý trung nhân của ta chính là một anh hùng cái thế. Có một ngày, hắn sẽ mặc kim giáp thánh y, chân đạp tường vân bảy màu mà đến cưới ta."
Tử Hà tiên tử đoán được mở đầu nhưng lại không chờ được kết cục mà mình mong muốn, thế nhưng Hứa Hi Ngôn cô đã chờ được.
Ý trung nhân của cô chính là một anh hùng cái thế như vậy. Cho dù anh đã từng ngồi xe lăn, không mặc kim giáp thánh y, chân cũng chẳng đạp tường vân. Thế nhưng ở trong mắt của cô, anh chính là ý trung nhân hoàn mỹ nhất.
Ý trung nhân của cô muốn hỏi cô một câu hỏi, vậy anh sẽ hỏi cô câu gì đây?
Dưới sự chú ý của muôn người, Ngài Anh Đào bước từng bước đến trước mặt cô.
Khi còn cách cô khoảng một mét, anh dừng bước, sau đó đặt đầu gối xuống, quỳ một chân trên đất.
Anh ngước đầu, giơ microphone lên mà nói với cô: "Cô nàng dễ thương nhất của anh, xin em hãy lấy anh, cùng nhau tạo dựng một gia đình với anh, cùng nhau nuôi nấng con cái, cùng nhau trải qua mỗi một bình minh và hoàng hôn. Em có đồng ý không?"
Anh chính thức cầu hôn với cô.
Rốt cuộc anh cũng chính thức cầu hôn cô.
Nhìn dáng vẻ anh quỳ một chân trên đất, Hứa Hi Ngôn cảm động đến nỗi khuôn mặt đầy nước mắt, bỗng chốc nói không thành tiếng.
Cô dùng bàn tay lông xù mà ôm hai bên má thỏ. Cô không biết phải biểu đạt tâm tình của mình vào giờ khắc này như thế nào nữa.
Trong lòng ngập tràn sự cảm động và chua xót, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.
Toàn bộ cảnh tượng cầu hôn này không chỉ làm cho Hứa Hi Ngôn cảm động, mà còn làm các cô gái ở xung quanh cảm động theo. Họ đều vô cùng hâm mộ, đồng thời mồm năm miệng mười mà thảo luận.
"Ngài Anh Đào đó thật là lãng mạn!"
"Nếu có người cầu hôn như vậy với tôi, tôi chắc chắn sẽ lập tức đồng ý. Mẹ Thỏ còn do dự điều gì nữa đây?"
"Đúng rồi, chẳng lẽ Mẹ Thỏ không muốn đồng ý chấp nhận lời cầu hôn này sao?"
Thấy Mẹ Thỏ không nói lời nào, Phương Tiểu Tranh vẫn luôn đảm nhiệm chức trách thần linh trợ giúp bèn lặng lẽ nói: "Ngôn Ngôn, mau đồng ý đi!"
Những người vây xem ở xung quanh cũng theo đó mà ồn ào.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi..."
"Lấy anh ấy! Lấy anh ấy..."
Ngài Anh Đào lại trịnh trọng hỏi một câu: "Xin hỏi, em có đồng ý lấy anh không? Để anh chăm sóc cho em suốt quãng đời còn lại, được không?"
Hứa Hi Ngôn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu, rồi lại gật đầu một lần nữa.
Cô đồng ý, một trăm lần đồng ý, một ngàn một vạn lần đồng ý.
Cô đồng ý giao cho Hoắc Vân Thâm tất cả mọi thứ của mình, đi hết quãng đời còn lại với người đàn ông này.
Cầu hôn thành công, tất cả mọi người đều vỗ tay ủng hộ, chúc phúc cho hai người họ.
Ngài Anh Đào đứng lên, đi đến trước mặt Mẹ Thỏ, giơ bàn tay trái ra với cô.