Không thấy cô. Vẫn tưởng rằng cô ở dưới lầu nhưng khi anh xuống lầu cũng không tìm thấy, còn tưởng rằng cô đi la cà. Cho đến khi nghe Lý Tư nói cả ngày ông cũng chưa nhìn thấy cô, thậm chí ngay cả khi hai đứa nhóc tan học trở về, cũng không từng thấy cô đi ra. Lòng anh bắt đầu sinh bất an, vội vàng lên lầu nhưng túi xách của cô, bàn chải đánh răng, kem đánh răng của cô, lược, kem dưỡng da cũng không thấy. Ngoại trừ những con dấu cô cho hai dứa nhóc, tất cả đều không còn một cái. Không còn một cái.
_ Cô sao lại dám bỏ đi như thế?
_ Buổi sáng hôm sau sao cô lại dám rời đi?
_ Cô rõ ràng nói cô thương anh! Nói rồi bỏ đi là thế nào?
Ngồi ở trên giường, trừng mắt nhìn căn phòng bị cô làm loạn nơi nơi đều là dấu ấn da, anh nắm chặt hai đấm, chỉ cảm thấy một trận phẫn nộ. Cô gái này đảo loạn cuộc sống bình tĩnh của anh, để lại một đống hỗn loạn, đem anh ăn sạch không còn chút xương lại dám vỗ mông bay đi.
Di Di: Ai ăn ai? (0.o)
Anh càng nghĩ càng tức, lập tức đứng dậy, cầm lấy điện thoại, trực tiếp liên lạc với em trai ở Seattle.
_ Alo, Adam.
_ ……
Có chút hối hận chính mình tại sao lại bắt điện thoại, Adam · Bart phản xạ muốn tắt nó đi.
_ Không cho phép tắt điện thoại của anh.
Alex mang giọng uy hiếp, lạnh giọng nói tên tiếng Anh của Oa Oa.
_ Hai mươi tám tuổi, cô hôm nay hẳn là sẽ đáp máy bay đến Newyork. Tra ra chuyến bay cô đang đi!
_ ……
Adam một trận trầm mặc, một hồi lâu mới nói.
_ Đó là phạm pháp.
_ Hù dọa anh à?
Anh hí mắt nói.
_ Đừng tưởng rằng cậu bình thường không đến công ty. Cả ngày trốn trong phòng thì anh không biết cậu làm cái gì à? Khôn hồn thì anh lên đi!
Adam lẩm bẩm một câu nhưng vẫn là khuất phục lời hăm dọa của anh ba, nhanh tay gõ vài cái phím, xâm nhập vào mạng quản lí hàng không, đột nhập vào tường lửa của đối phương. Lấy ra tư liệu các chuyến bay hôm nay cất cánh, tiếp theo lấy ra danh sách khách hàng, tìm tên cô gái kia. Màn hình ngừng lại, nhảy ra ba cái, anh cắt nhanh hai cái không hợp tuổi rồi mở miệng nói.
_ Máy bay còn năm phút nữa sẽ đáp xuống!
_ Đáng chết!
Cô quả nhiên đi New York, anh vốn định muốn Lam Tư phái người đi ra sân bay ngăn đón cô nhưng hiện tại xem ra không kịp rồi Không cam lòng cho cô chạy thoát như thế, anh trừng mắt ngoài cửa sổ, linh quang chợt lóe, mở miệng hỏi nói.
_ Cậu có biện pháp dùng số điện thoại tra ra địa chỉ đúng không?
_ Ừ!
Mặc dù có chút không không muốn, Adam vẫn là lên tiếng.
_ Cô trước kia có lấy điện thoại nhà anh gọi quốc tế, giúp anh tra ra nãy số đó. Đó là nhà số điện thoại nhà cô ấy, tên tiếng Trung của cô ấy là Kha Xảo Oa. Anh muốn biết tư liệu bối cảnh gia đình cô ấy, còn có thân hữu ở New York, cùng những nơi cô có thể đặt chân đến. Điều tra cho anh biết, anh sẽ không nói với Lam Tư.
Nói xong anh anh liền tắt điện thoại. Nghe tiếng cúp máy, Adam ninh mi mím môi.
_ Có lầm hay không? Anh có phải là thám tử đâu?
Nhịn không được ở trong lòng mắng hai câu, tuy rằng vạn phần khó chịu nhưng nhất tưởng đến việc cãi lời người này sẽ sinh ra hậu quả gì, anh vẫn là ngoan ngoãn gõ máy tính. Nhưng, Alex tức giận như thế, không biết cô gái ấy đã to gan làm gì với anh? Mỗi lần nghe người ngoài nói trong các anh em Bart gia, Alex là ôn hòa bình thường nhất, anh đều nhịn không được mắt trợn trắng. Y hệt cái loại thần kinh mà bình thường nỗi gì, có trời biết anh bình thường thế nào……
{thiendi18.wordpress }
_ Vì sao lại không giống?
Nằm dài trên sô pha, cô nhíu mày lại, nhìn chằm chằm chai nước hoa Hugo Boss trong tay, có chút nghi hoặc.
_ Rõ ràng là chai này mà?
Cô nhịn không được lại mở chai nước hoa, ngửi ngửi nhưng sao cùng một hiệu lại không giống với mùi hương cô ngửi được trên người anh.
_ Ai……
Thở dài, đem chai nước hoa đặt lại trên bàn, ngồi xếp bằng ôm gối, nhìn nó ngẩn người. Ngày hôm qua khi đi dạo phố, cô nhìn thấy chai nước hoa anh thường dùng, nhất thời xúc động, nhịn không được mua nó về nhưng hương vị này lại không giống với hương vị trên người anh. Ai…… Cũng không biết chính mình rốt cuộc đang làm cái gì…… Ở trên sô pha thay đổi cái tư thế, cô đem chân gác ở tay cầm, nằm ngửa, nhìn chằm chằm trần nhà. Đã ba ngày…… Không biết hiện tại anh đang làm cái gì…… Cô nhịn không được lại quay đầu, có chút ngây ngốc nhìn chai nước hoa
_ Ai…… Đại khái là đi làm rồi…
Vô lực lại thở dài, cô lại lần nữa thay đổi tư thế, cả người biến thành đầu dưới chân trên, hai mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào chai nước hoa kia.
_ Vì sao hương vị lại không giống?
Hơi hơi nhíu mày, cô lại thở dài một hơi.
_ Tiểu Oa Oa?
Nghe được tiếng chú kêu to, cô từ từ hồi tinh thần lại.
_ Sao?
Triển Anh Phong vừa tới cửa, vẻ mặt nghi hoặc đứa cháu kém anh a tuổi mà lại hệt như con nít với tư thế quái dị nằm dài trên sô pha, nhịn không được mở miệng.
_ Cháu đang làm cái gì vậy?
Nhìn gương mặt nhã nhặn của chú, cô trừng mắt nhìn, thì thào trả lời.
_ Ngẩn người.
_ Rất nhàm chán sao?
Triển Anh Phong buồn cười hỏi.
_ Ừ!
Cô gật gật đầu.
_ Chú mời cháu đi ăn cơm thế nào?
Cô cả người cuốn lại đây, mở to mắt to hỏi anh.
_ Đi đâu ăn?
_ Khách sạn Star, nghe nói bọn họ mới đổi đầu bếp, tay nghề rất khá.
Anh mỉm cười.
_ Cơm Tây nha?
Cô lo lắng một chút, dù sao cũng không có việc gì, đi ra ngoài lắc lắcvẫn tốt hơn nằm dài ở đây. Cô đứng lên, gật đầu nói.
_ Ừm, được rồi! Cháu với cậu đi ăn thôi!
Triển Anh Phong khóe miệng nhếch lên, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn đến chai nước hoa nam trên bàn, nhịn không được cầm lấy đến xem, tò mò hỏi.
_ Cháu mua nước hoa tặng người ta a?
Đang ở duỗi người, Oa Oa đột nhiên cứng đờ, lẩm bẩm một câu thật không rõ, sau đó mới có lệ gật đầu.
_ Nam?
Anh nhíu mày cười hỏi. Khuôn mặt nhỏ của cô hơi phiếm hồng, đem nước hoa đoạt trở về, cãi lại nói.
_ Cháu mua cho anh.
Thật khó, cô gái nhỏ này bình thường ăn to nói lớn, không nghĩ tới cũng sẽ thẹn thùng a. Triển Anh Phong nhìn cô giấu đầu lòi đuôi xấu hổ, nhịn không được nở nụ cười.
_ Sao chú lại cười? Bộ mặt này quả rất đáng ghét.
Oa Oa đỏ mặt, thẹn quá thành giận nói.
_ Chú còn cười. Cười nữa cháu không đi ăn với chú đâu.
_ Được rồi! Được rồi!
Không cười sẽ không cười, anh ngừng ý cười, mở miệng nói.
_ Chú đặt bàn rồi, nhanh đi thay đồ đi!
_ Mặc như vậy không được sao?
Cô xấu hổ cầm chai nước hoa cho vào ngăn kéo, trừng anh liếc mắt một cái.
_ Sao phải thay quần áo?
_ Đó là khách sạn Star- khách sạn năm sao, cháu muốn mặc thế đi vào à?
Trừng mắt nhìn cháu gái đang mặc T-shirt cùng quần bò, anh cười khổ nói.
_ Chú không bắt cháu mặc đầm công chúa nhưng chí ít đi thay chiếc đầm trang trọng một chút.
Cô hí mắt mếu máo, có chút ngại phiền toái, nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ngẫm lại cô hiện tại trụ người ta, ăn thịt người gia, bắt người gia, dùng người gia, nếu anh muốn cô đổi, kia cô đổi là được.
_ Được rồi, được rồi, đổi liền đổi. Thật là, chẳng qua là ăn một bữa cơm, làm sao muốn biến thành như vậy la nhiều lời toa a……” Thấy anh vẻ mặt bất đắc dĩ buồn cười, cô đành phải mang theo kia bình nước hoa, đi vào trong phòng thay quần áo.
Buồn cười nhìn cháu gái nhỏ đi thay quần áo, Triển Anh Phong nhẹ nhàng thở ra, cười lắc lắc đầu. Ai, tuy rằng chị Hai lần nữa công đạo muốn anh giúp Oa Oa tìm đối tượng nhưng này cô gái nhỏ tính tình y hệt chị Hai, anh thực hoài nghi chính mình có biện pháp đem cô đẩy mạnh tiêu thụ đi ra ngoài. Để sớm thoát ly khổ hải, anh vẫn là ở trước mặt Mạch Tư đem Oa Oa khen ngợi ba hoa chích choè. Anh chỉ hy vọng lúc ăn cơm sẽ không bị hai người kia đánh thành đầu heo.
Trừng mắt trước nhìn đôi nam nữ cười nói phía trước, Alex hai mắt bốc hỏa đi theo sau. Anh đến New York ba ngày, thật vất vả biết được địa chỉ Adam truy ra, ai biết lại nhìn thấy cảnh tượng cô ôm ấp cùng người đàn ông khác, còn cười đến vui vẻ như vậy. Lòng anh nổi cơn ghen dữ dội, không ngờ bọn họ lại lái xe thẳng một đường đến Khách sãn Star.
_ Khách sạn?
_ Bọn họ đến khách sạn làm cái gì? Thuê phòng sao?
_ Cô gái chết tiệt!
Trong lúc nhất thời, bị mênh mông ghen tỵ mãnh liệt dồn vào đầu, anh mất đi lý trí nhảy xuống xe, đi theo bọn họ vào khách sạn, muốn chạy tới khiêng lấy cô mang về nhà. Nhưng vừa vào cửa, đi không tới hai bước mới phát hiện bọn họ đi về hướng nhà hàng. Nhẹ nhàng thở ra, anh mới thả chậm cước bộ, mặt không chút thay đổi đi theo phía sau bọn họ. Bọn họ có hẹn với một người đàn ông khác, anh bất động tìm đến quản lí, muốn ngồi vào bàn cách bên bàn bọn họ. Như thế anh có thể nghe được bọn họ nói chuyện, cũng sẽ không gần đến bị nhận ra. Ai ngờ mới không có nghe tới hai câu, lửa giận trong lồng ngực liền phục nhiên bão táp. Bọn họ ba người nói nói cười cười, thời tiết lạnh như vậy, cô gái đàng chết của anh chỉ mặc áo mỏng, làn váy chỉ tới một nửa đùi, căn bản không khác gì những bộ váy gợi cảm. Đã thế cô ở không, không có gì làm lại đưa tay vuốt ve vòng cổ khiến cho người ta không tự chủ được nhìn chằm chằm xương quai xanh của cô cùng da thịt non mềm phía dưới của cô. Dám để cho anh tức giận mà cô từ đầu tới đuôi còn giả bộ dịu dàng, ngay cả lúc cười còn yểu điệu che miệng.
Che miệng cười nha! Cô gái này ở trước mặt anh, cho tới bây giờ chưa từng ra dáng thục nữ đến thế. Sau đó, một người đàn ông trong nhóm ra ngoài nghe điện thoại, anh vừa định đứng dậy đến kéo cô ra ngoài, lại nghe đến cô hổn hển nhỏ giọng mở miệng mắng chửi người.
_ Triển Anh Phong, chú đúng là tiểu nhân, chú làm sao có thể bày mưu hãm hại cháu chứ? Cái gì mời cháu ăn cơm, rõ ràng là bắt cháu đi xem mắt.
_ Tiểu tổ tông của chú, cháu giúp đỡ tí đi. Mẹ cháu- chị chú cả ngày gọi điện thoại đến quấy rầy chú, chú mà không làm sẽ bị tụng kinh đến chết đó. Hơn nữa chỉ là ăn một bữa cơm, hẹn hò vài lần thôi chứ đâu có bắt cháu lập gia đình. Cháucoi như là làm công đức, dù sao bữa này cũng là người ta mời, không lấy của cháu miếng thịt nào đâu.
_ Ăn cơm còn bị người ta soi mói đánh giá, loại cơm này chỉ có quỷ mới thèm!
Cô buồn bực đứng lên.
_ Cháu đi đây! Chú tự mà giải thích với bạn chú đi!
_ Này, cho chú tí mặt mũi đi! Cháu đột nhiên chạy trốn như vậy, chú làm sao ăn nói với bạn chú?
_ Cháu không cần biết.
Cô hí mắt cắn răng.
_ Ai bảo cậu nói lung tung với bạn. Cháu là con gái Trung Quốc truyền thống công dung ngôn hạnh sao? Còn có thể thêu, vẽ, đàn sao?
_ Kia không phải chú…… Ách, được rồi, chú có nói một chút, nhưng là chính anh ta tự hiểu lầm.
_ Hiểu lầm cái quỷ!
Cô trừng mắt anh nói.
_ Dù sao cháu đối với hẹn hò cũng không có hứng thú. Chú tự cầu phúc ình đi!
Thấy cô thật sự xoay người đi, Triển Anh Phong chạy nhanh giữ chặt cô.
_ Này, tiểu Oa Oa, không nghiêm trọng như vậy chứ? Chỉ là ăn một bữa cơm, sao cháu phản ứng kịch liệt vậy? Ha, chú đã biết, bởi vì anh chàng xài nước hoa Hugo Boss đúng không? Nếu cháu có đối tượng rồi thì nói với chị chú đi để chú cứ suốt ngày bị cằn nhằn.
_ Anh chàng xài nước hoa Hugo Boss cái gì?
Như là bị đạp trúng đuôi, cô nhất thời lắp bắp lên, vẻ mặt đỏ bừng.
_ Chính là anh chàng xài nước hoa Hugo Boss đấy, nhìn cháu ngắm chai nước hoa đến ngẩn người chú đã sớm biết cháu tương tư rồi…
_ Cháu nói rồi nước hoa đó cháu mua cho anh, không phải cho Alex. Đừng nói hưu nói vượn.
_ Thì ra anh chàng đó tên Alex.
Triển Anh Phong tặc cười, sau đó sửng sốt một chút.
_ Là người nước ngoài sao?
_ Chú! Cháu không nói với chú nữa!
Cô vừa thẹn vừa giận, tức giận đến dậm chân, xoay người bước đi. Ai ngờ vừa mới xoay người liền thấy Alex cũng đứng lên, cô sợ tới mức không thở được, cả người cứng đờ.
_ Oa, tiểu Oa Oa, sao mặt cháu lại mất hồn như thế?
Triển Anh Phong tò mò quay đầu nhìn xem cô đến tột cùng là nhìn thấy cái gì mà hoảng sợ đến thế. Tiếp theo đó, Oa Oa liền xoay người bỏ chạy, anh sửng sốt, mới định đuổi theo lại bị một anh chàng anh tuấn sớm hơn anh chạy đi. Chạy theo sau ra ngoài thì một trận gió thổi tới. Triển Anh Phong sửng sốt, mũi ngửi được một mùi hương.
_ Hugo Boss?
Anh nhíu mày. Chắc là thế tuy cho chút khác biệt nhưng đúng là mùi nước hoa đó. Hơn nữa tiểu Oa Oa vừa thấy anh chàng kia liền bỏ chạy. Anh chàng kia lại đuổi theo, chín mười phần là như thế.
_ Vậy… chẳng phải là anh đã thoát li được khổ ải sao?
Khó có được người thấy hứng thú với đứa cháu này, chờ xem mọi chuyện thế nào.
Lúc phát hiện cô không phải tự nguyện đi xem mắt, hơn nữa hiển nhiên còn rất nhớ anh, lửa giận của Alex đã bị dập tắt đến phân nửa. Không ngờ chỉ vừa thấy anh, cô liền bỏ chạy như thấy quỷ hiện hình. Anh mắt nhíu lại, tức giận nổi trận lôi đình, không cần biết là lúc nào, lập tức đuổi theo. Nhưng cô không có ai cản lại ngược lại còn anh bị bồi bàn cản lại kết quả cô chạy thoát ra khách sạn. Anh nổi giận đùng đùng đuổi theo, cô quay đầu nhìn thấy anh đuổi theo, hoảng sợ không dám dừng lại kêu xe, cứ liều mình chạy về phía trước, liều mình kéo giãn khoảng cách của hai người. Người qua đường thấy thế, tuy không rõ là chuyện gì xảy ra nhưng đều nép người mở đường.
Đáng giận! Cô gái này rõ ràng chân mang giày cao gót lại còn dám chạy như thỏ thế kia?
_ Đáng chết! Kha Xảo Oa, em đứng yên đó cho tôi!
Anh hổn hển vừa chạy vừa mắng.
_ Sao anh lại đuổi theo tôi! Tôi không có thiếu tiền anh nha! Á! Đau quá!
Cô thất kinh vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía anh, không nghĩ tới lại đập trúng đèn đường, cô bắn ngược ngã ra sau, vỗ về cái trán đau đến chảy nước mắt. Bởi vì kia tình trạng thật sự rất buồn cười, mọi người trên đường nhìn đến đều nhịn không được bật cười. Cô vạn phần chật vật ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy đau đến run lên, vừa đau lại xấu hổ.
_ Em có sao không?
Thấy cô đụng vào trụ đèn, Alex vừa bực mình vừa buồn cười đuổi tới bên người cô, nhìn thấy cô ôm lấy đầu, anh lo lắng muốn xem cô có bị thương không nào ngờ bị cô đẩy ra, đánh hai cái.
_ Đều là anh! Đồ đầu heo! Ngu ngốc! Sắc lang!
Cô đẩy ra anh đứng lên, vừa xấu hổ lại xấu hổ quát.
_ Ai bảo em chạy?
Anh hí mắt mím môi.
_ Nếu không có gì, em chạy làm chi?
Cô thở mạnh, mắt trợn lên lại đẩy anh một phen.
_ Tôi không có làm việc dở hơi.
_ Vậy sao em vừa thấy tôi đã bỏ chạy?
Anh nghiêm mặt hỏi.
_ Đó là…… Đó là….
Mặt cô đỏ lên, nhất thời lắp bắp lên, anh nhìn chằm chằm mình, nhịn không được lui vài bước. Anh tiến sát từng bước, lạnh giọng mở miệng.
_ Nói đi! Không có gì sao em lại chạy?
_ Tôi…… Ách…… Tôi…..
Cô lui một bước, anh lại tiến một bước, cô bị bức éo đến mặt đỏ tai hồng bật thốt lên nói.
_ Tôi thích chạy bộ được không? Phiền đến anh à?
_ Mang giày cao gót cùng váy?
Anh nhíu mày.
_ Không…… Không được sao? Tôi chính là thích mang giày cao gót cùng váy ra đường chạy loạn! Thì thế nào? Phạm pháp a! Anh, anh, anh…… Anh đừng có đến gần nữa!
Lưng đụng tới mặt tường, cô mới phát hiện mình bị anh ép đến chân tường không lui được nữa, cô da mặt dày cứng rắn chống đỡ, nâng lên cằm, lớn tiếng hướng trở về.
_ Tôi không có thiếu anh tiền? Cũng không có hãm hại gì anh?
_ Ai nói không có?
Anh mặt không chút thay đổi chặn lời cô.
_ Vốn vốn không có!
Cô tức giận nói.
_ Tôi nói cho anh biết tiền vé máy bay là tiền lương của anh trả tôi.
_ Tôi không phải nói tiền.
Anh lại lần nữa chặn lời cô.
_ Tôi không lấy cắp cái gì nha! Đừng có vu khống tôi!
Cô tức giận nói.
_ Tôi không có vu khống em.
Anh hí mắt mở miệng.
_ Tối hôm đó, tôi không có phòng tránh, tôi nghĩ em hẳn cũng không chuẩn bị.
_ Anh…
Không nghĩ tới anh sẽ nói chuyện này, Oa Oa xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng.
_ Vậy anh muốn như thế nào?”
_ Chúng ta kết hôn!
Chúng ta kết hôn.
- Gì?
Cô ngây người.
- Vì để ngừa vạn nhất, chúng ta kết hôn.
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang bảo trời hôm nay đẹp lắm.
- Anh giỡn với tôi à?
Cô phục hồi tinh thần lại, tức quẫn bách nói.
- Tôi không phải con nít ba tuổi cũng không nhất định là sẽ mang thai.
- Nhất định sẽ.
Anh nói chắc như đinh đóng cột
- Anh… anh làm sao biết?
Cô đỏ mặt lắp bắp nói. Anh đưa mặt gần sát cô, đưa tay bắt lấy cằm cô, đáy mắt lóe dục hỏa, nói giọng khàn khàn.
- Cho dù em bây giờ không có thì anh cam đoan sau này nhất định sẽ có.
- Anh…
Mắt cô trợn lên, xấu hổ tức giận đánh tay vào ngực anh.
- Sắc lang! Quỷ đáng ghét! Anh muốn kết hôn thì cứ đi tìm người khác! Tránh ra! Đầu heo! Vương bát đản! Cách xa tôi một chút!
Biết cô đẩy ra anh sẽ chạy mất, anh vội vàng bắt lấy tay cô, đem cô kéo trở về ôm vào trong lòng, nhíu mày gầm nhẹ nói.
- Em đúng là ngu ngốc. Anh không muốn tìm người khác.
Oa nhi cứng đờ, dừng giãy dụa, ngừng thở trừng mắt nhìn anh. Sau một lúc lâu mới có biện pháp mở miệng.
- Vì sao?
- Em nói em yêu anh.
Anh cơ hồ là có chút lên án nói. Cô trừng mắt nhìn anh, hốc mắt đỏ lên, tức giận nói.
- Cho dù tôi yêu anh thì sao? Được yêu so với yêu người hạnh phúc hơn. Tôi dù cho lấy chồng cũng phải lấy một người yêu tôi. Tôi sẽ không bao giờ lấy một người đàn ông không yêu tôi.
Cho nên cô mới chạy đi, bởi vì cô nghĩ anh không thương cô sao? Alex ngẩn ra, có chút hoang mang nhìn cô rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trong lúc đó liền bật cười.
- Anh… Anh… Anh cười cái gì thế hả?
Nghĩ đến việc anh cười nhạo cô, trong lúc nhất thời, nhiệt lệ dâng lên, cô đẩy ra anh xoay người bước đi.
- Xin lỗi Oa Oa, chờ một chút….
Anh đuổi theo, lúc này cũng không còn dám mạnh tay kéo cô trở lại.
- Tránh ra! Đừng đi theo tôi!
Cô vừa khóc vừa cố ý đi phía trước, xấu hổ và giận dữ nói.
- Dù sao tôi chính là đứa ngốc, dù sao tôi chính là đứa tin tưởng tình yêu, dù sao tôi chính là đứa mộng tưởng hão huyền! Anh muốn cười thì cười chết luôn đi!
- Anh không có ý đó!
Anh đi theo bên người cô, nhẹ nhàng cầm tay cô, ý bảo cô dừng lại, dịu dàng nói.
- Nếu anh đã làm em hiểu lầm thì cho anh xin lỗi!
Cô vốn không nghĩ để ý đến anh, nhưng trong lòng bàn tay anh rất ấm áp, giọng nói anh cũng rất nhẹ nhàng, cổ họng nghẹn lại vẫn cúi đầu rơi lệ.
- Anh không phải đang cười em.
Anh xoay người cô lại, nâng cằm của cô lên, lau đi nước mắt trên mặt cô, chân thành tha thiết nói. Cô hấp hấp cái mũi, hốc mắt hồng hồng, vẻ mặt không tin.
- Thật sự.
Miệng anh giương lên, có chút đau lòng yêu thương dùng ngón cái lau chóp mũi hồng hồng của cô.
- Đến đây đi, anh dẫn em đi xem cái này!
- Cái gì vậy?
Cô hồ nghi nhìn anh.
- Những gì anh đã trải qua.
{thiendi18.wordpress }
Những gì anh đã trải qua. Bởi vì quá mức tò mò, cô ngoan ngoãn theo anh đi, không nghĩ tới anh lại đưa cô đến một ngôi biệt thự xa hoa giữa lòng công viên trung tâm. Biệt thự của anh chỉ dám gọi nơi đây là “sư phụ”. Nơi này cứ hệt như trong phim, ngay cả quản gia đều nghiêm trang, không giống với Lí Tư thân thiết, còn có một khối người nam nữ đầy đủ im lặng làm việc nhà. Tất cả đều đối với Alex tất cung tất kính, nhưng trên mặt không có chút biểu tình gì hệt như ông quản gia. Cô nhịn không được rùng mình một cái, Alex nắm chặt tay cô, đối cô nháy mắt mấy cái, cho cô một nụ cười ấm áp. Cô an lòng chút, đi theo anh ngang qua phòng khách với những gương mặt lạnh như băng. Sau đó vào thang máy đến lầu sáu, vừa ra thang máy, cô liền nhìn thấy một tủ kính trưng bày mô hình biệt thự màu trắng. Trong mô hình có thảm cỏ, có cây đại thụ rũ dây, có mê cung vườn hoa hồng, chính giữa hoa viên là một đình nhỏ, thậm chí là từng vật dụng trong phòng, bàn ghế, giường ngủ, gối mền, bình hoa, nó tất cả đều không thiếu. Hơn nữa từng bộ phận đều được làm cẩn thận, trình độ phức tạp, tinh xảo, khiến cô không thể không ngừng xem.
- Đẹp quá….
Cô tán thưởng dán chặt mắt nhìn qua lớp kính thủy tinh.
- Cái này do ai làm thế?
- Anh.
Nhìn đến cô thẩn thờ như thế, Alex ngực lại căng thẳng.
- Anh làm?
Cô kinh ngạc quay đầu, không thể tin bàn tay anh to thế nhưng lại rất linh hoạt.
- Ừ, lúc mười ba tuổi anh đã làm.
Anh mỉm cười.
- Đây là ngôi nhà trong mơ của anh.
Cô sửng sốt một chút. Anh buông tay cô ra, hai tay cất trong túi tiền, hít một hơi thật sâu, nhìn cô nói.
- Anh từ nhỏ hy vọng có thể có một gia đình bình thường. Một gia đình chiều chiều cùng nhau ăn cơm, cùng một người cha nghiêm khắc nhưng sẽ cùng anh đánh bóng chày. Một người mẹ dù cho hay cằn nhằn nhưng luôn nướng bánh cho anh. Chứ không phải người cha nghiêm nghị, lạnh lùng suốt ngày bận việc.. công sự, cùng người mẹ suốt ngày trang điểm, chải chuốt như một con bướm xinh đẹp.
Hiển nhiên cha mẹ anh là hai người vế sau. Oa nhi không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng.
- Cha ruột của anh, do tai nạn giao thông mà mất cho nên anh phải đi theo mẹ. Trước khi anh được năm tuổi mẹ đã kết hôn đến ba lần. Lần thứ tư, cô lấy George · Bart- người cha hiện tại của anh. Hôn nhân của họ chỉ duy trì đến nửa năm là thất bại, nhưng lần này mẹ anh muốn anh ở lại, bởi vì bà cùng George đều cho rằng anh ở lại là tốt nhất cho anh.
Trái tim Oa nhi tê rần, nhịn không được tới gần anh, thân thủ khẽ vuốt anh mặt, nho nhỏ nói.
- Em…
- Hưm……
Anh đem ngón trỏ đặt ở môi cô, đáy mắt hiện lên chua xót, tiếp tục nói.
- Tuy rằng lúc ấy anh rất tức giận, không thể lý giải. Nhưng qua nhiều năm sau, kỳ thật anh cũng đồng ý với cách làm của bọn họ. Bởi vì Elise- mẹ anh sau lại kết năm lần, cha kế của anh rải rác khắp năm châu lục địa. Nếu lúc ấy anh tiếp tục đi theo bà, anh chỉ sợ ngay cả đọc cũng không được.
- Oa.
Cô trừng mắt nhìn, rất nhanh quên đi một chút.
- Chín lần?
- Đúng chín lần.
Anh cười khổ.
- George cũng kết hôn bốn lần.
- Oa.
Cô ngốc đến chỉ có thể phát ra tiếng cảm thán nho nhỏ.
- Bọn họ không phải người xấu, chỉ là có vẻ bất bình thường một chút nhưng anh vẫn hi vọng có được một gia đình bình thường. Đó là giấc mơ từ nhỏ của anh cho nên anh mới làm đống mô hình này. Bởi vì biệt thự này, anh bắt đầu đối hứng thú với kiến trúc. Sau đó anh biết, cha mẹ là không thể chọn nhưng anh có thể tìm một cô gái yêu anh, sinh những đứa nhỏ, lập thành gia đình của mình.
Anh vẻ mặt dịu xuống, nhẹ vỗ về mặt của cô, nói giọng khàn khàn.
- Mỗi ngày anh sẽ về nhà ăn cơm chiều, cô ấy sau khi làm cơm xong, đọc truyện cổ tích cho những đứa con nghe rồi chờ anh làm việc. Ngày nghỉ, cả nhà sẽ đi chơi. Lâu lâu cũng có tranh cãi nhưng cuối cùng vẫn làm hòa với nhau. Anh với cô ấy sẽ sống đến đầu bạc răng lon. Hàng năm khi lễ đến, chờ con cháu trở về, cười nói đùa vui sẽ là thói quen qua nhiều năm. Sau đó có lẽ sẽ đến một ngày, chúng ta sẽ cùng nhau bước lên giường ngủ và không còn dậy được nữa…
Cổ họng cô nghẹn lại vì anh tình cảnh anh miêu tả mà cảm động nhưng cũng có chút đau lòng. Vì anh cảm thấy đau lòng, cũng vì chính mình cảm thấy đau lòng. Anh…… Quả nhiên thực yêu thực thương vợ trước…… Nhưng người phụ nữ ấy đã chết….. Mà cô lại bi thảm vô cùng vì yêu anh.
Cô nhịn không được ôm lấy thắt lưng anh, vùi đầu ở trong lòng anh, cảm thấy một trận thương tâm khổ sở. Sự an ủi của cô làm cho ngực anh ấm áp, Alex vây quanh cô, mở miệng nói.
Sau đó, anh gặp Lysa ở New York. Khi đó cha Lysa cùng anh hợp tác xây dựng một kiến trúc. Khi công trình hoàn thành cũng là lúc chúng anh kết hôn. Cô ấy cùng anh rất giống nhau, khát vọng có gia đình chính mình, chúng anh rất tin những tưởng cứ như chúng anh nghĩ nào ngờ…
- Đừng nói nữa…
Ngực Oa Oa một trận co rút nhanh, hốc mắt rưng rưng, nghẹn ngào mở miệng.
- Anh đừng nói nữa… Em hiểu hết rồi…
- Không quan hệ.
Anh hôn cái trán của cô, nói giọng khàn khàn.
- Lúc mới kết hôn, hệt như chúng anh đã tưởng tượng, cứ tưởng cô sẽ mang hạnh phúc cho anh đến trọn đời. Nào ngờ thẳng đến cô mang thai. Lysa lúc ấy còn đang học thạc sĩ, việc mang thai làm cho cô phải gián đoạn việc học. Sau đó cô bắt đầu trở nên hung hăng dễ giận. Anh cứ nghĩ do cô mang thai nên khó chịu đến lúc sinh xong mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nào ngờ tình huống ngày cáng xấu…
Anh nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy cô, càng ôm càng chặt.
- Cô ấy không thể chịu đựng được sự ồn ào của hai đứa nhỏ. Cả ngày cảm xúc đều không tốt. Mặc dù có bảo mẫu làm cho cô có thể tiếp tục học hành. Cô cũng từng thử muốn cùng đứa nhỏ bên cạnh nhưng nỗ lực bất thành. Đến cuối cùng cô thậm chí ngay cả tiến vào phòng ôm đứa nhỏ cũng không chịu. Sau đó, anh đưa cô ấy đi bác sĩ, phát hiện ra cô ấy bị trầm cảm. Anh rất muốn giúp cô ấy, nhưng cô không cho anh giúp. Cô ấy giận anh bắt cô ấy đi bác sĩ thừa dịp anh đi làm liền trốn sang nhà mẹ đẹ. Ba ngày sau, anh nhận được đơn li hôn của cô ấy, anh đến tìm, cha mẹ cô ấy lại nói cô ấy đã sang Châu Âu. Thẳng đến khi đó, anh mới phát hiện cô căn bản không thương anh và anh cũng vậy. Sự thật là anh và cô ấy- hai con người cô đơn, bởi vì muốn có được gia đình mà ở cùng một chỗ. Tình cảnh của chúng anh lúc đó cùng có một giấc mộng gia đình.
Cô nghe được ngây dại, ngẩng đầu nhìn anh.
- Vậy… Lisa hiện giờ ở đâu?
- Hai năm trước đã kết hôn ở Châu Âu.
Anh vỗ về khuôn mặt nhỏ của cô nói.
- Nhưng…… Nhưng ….. cô không phải đã chết sao?
Oa Oa trừng mắt nhìn.
- Hai đứa nhóc nói Hawke nói cho chúng rằng mẹ chúng đã đi đến một nơi rất xa?
- Thì Âu Châu là rất xa mà.
Anh nhíu mày, không hiểu cô vì sao kinh ngạc như vậy.
- Thì ra…
Cô cúi đầu lẩm bẩm, sau đó mới chợt nghĩ ra. Vậy anh nói anh cũng không thương yêu gì cái cô Nana kia…
- Anh yêu em sao?
Oa Oa ngẩng đầu, thốt ra, sau đó mới phát hiện chính mình nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ lên. A a a, cô mặt dày đến thế sao? Trời ạ, thật sự là mất mặt! Oa nhi trong lúc nhất thời có chút thất kinh, vội vàng mở miệng bổ sung.
- Không phải… ý em là… anh… em… ý là…
Anh cười ra tiếng, cằm lấy cằm cô rồi hôn lên đôi môi đang nói loạn của cô.
- Đúng, anh yêu em.
- Thật sự?
Cô ngừng thở, quả thực không thể tin được.
- Thật sự.
Anh cười nhìn cô, bất đắc dĩ mở miệng.
- Vừa mới ở trên đường, anh không phải cười em, anh cũng tin tưởng tình yêu, cũng khát vọng tình yêu, hy vọng có một ngày, thật sự có thể gặp được người yêu anh thật sự, một cô gái chịu sống cùng anh đến già Sau đó, trước đó vài ngày, anh rốt cục đã gặp được, cô gái ấy lúc nào cũng đẩy anh đi, không chịu thừa nhận cô ấy yêu anh, chờ anh thật vất vả mới bức cô nói ra được. Ai ngờ, cô đem anh ra ăn sạch sẽ rồi đem theo trái tim anh chạy mất dạng…
- Em… em… em… không có ăn sạch anh.
Cô đỏ mặt tưởng kháng nghị, ngượng ngùng càng nói càng nhỏ giọng.
- Thì có một chút thôi… em không cố ý…
Anh mỉm cười, lấy tay chỉ lên cằm của cô, mở miệng nói.
Anh cười vì anh nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng đã biết vì sao em chạy đi!
- Ai bảo anh chỉ biết bức người ta….
Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, hờn dỗi oán chả trách.
- Một câu cũng không thèm nói.
- Rồi… là do anh sai…
Anh không hề cãi lại cô, thành thật thừa nhận. Thấy anh nhận sai nhanh như vậy, hại cô có chút không quen, ngượng ngùng nói.
- Kì thật… em cũng có sai…
- Vậy em đồng ý lấy anh không?
Anh còn thật sự mở miệng hỏi.
- Ưm…
Oa Oa cúi đầu, hai ngón tay đan vào nhau. Alex nín thở, rất sợ cô sẽ cự tuyệt.
- Cái kia……
Cô rất nhanh liếc nhìn anh một cái, lại đỏ mặt cúi đầu.
- Anh không nói lại câu đó lần nữa được sao?
Cô vạn phần e lệ, nhỏ giọng nói. Anh ngây người một chút, chẳng lẽ cô không có nghe rõ ràng sao? Thật là, khiến cho trái tim của anh như gặp phải cơn sốc. Tuy rằng như thế, anh vẫn là hít một hơi thật sâu, mở miệng lặp lại nói.
- Vậy em đồng ý lấy anh không?
- Không phải câu này!
Cô có chút buồn liếc mắt một cái, sau đó lại thẹn thùng cúi đầu
- Vậy là câu gì?
Anh thật là bị cô làm choáng váng.
- Chính là câu kia đó. Một câu thôi.
Cô vừa thẹn lại quẫn nói. Alex linh quang chợt lóe, anh nhịn cười, cố gắng hồi tưởng, sau đó chần chờ hỏi.
- Là anh sai?
- Không… là…
Oa Oa gấp đến độ thẳng dậm chân, xấu hổ nói.
- Anh sao ngốc thế? Đúng là trứng thối. Ngay cả anh yêu em mà cũng…
Oa nhi mắng đến một nửa, thấy anh bật cười, mới phát hiện anh căn bản là biết cô muốn nghe là cái gì, chính là cố ý chọc cô mà thôi.
- Anh còn cười! Quá đáng, ác liệt, đầu heo….
Cô vừa thẹn lại xấu hổ, thở phì phì thẳng mắng. Anh chỉ biết khi dễ tôi, tôi không lấy chồng!
- Được rồi, được rồi, thực xin lỗi….
Anh cười đem cô ôm vào trong lòng, hôn cô một cái, lại một cái, ở bên môi cô nói nhỏ.
- Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em! Em muốn anh nói một ngàn lần cũng được. Buổi sáng một lần…… Giữa trưa một lần…… Buổi tối một lần…… Nửa đêm năm sáu lần…… em cảm thấy thế nào?
Cái gì nửa đêm a?
- Chán ghét…… Đại sắc lang…..
Cô thẹn thùng sẳng giọng.
- Anh là đại sắc lang sao em còn ôm chặt như thế?
Anh nhíu mày cười cô.
- Đúng nha, làm sao bây giờ?
Cô vô tội nháy mắt mấy cái.
- Em nhất định là bị bệnh rồi.
- Anh giúp em kiểm tra.
Anh một phen ôm lấy cô, cười đem cô ôm vào trong phòng.
- A, chờ một chút, anh đúng là trứng thối!
Cô kinh hô ra tiếng, sau đó không bao lâu, trong phòng liền truyền đến xuân tình nhộn nhạo yêu kiều. Sau cơn mây mưa thất thường, O anhi gé vào người anh. Trên người anh có hương vị quen thuộc dễ ngửi, là hương vị trộn lẫn giữa Hugo Boss và mùi mồ hôi anh, rất dễ chịu, thực thoải mái, cùng nhiệt độ cơ thể anh cùng nhau tiến vào phế quản cô làm cho người ta an tâm.
- A, chính là này hương vị……
Oa nhi ôm chặt lấy anh, ha ha nở nụ cười, cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Ông nội?
Gõ cửa thư phòng, không đợi người ở bên trong lên tiếng trả lời, Oa Oa liền lôi kéo Alex cùng nhau đẩy cửa đi vào. Kha gia gia cầm bút long viết chữ, thấy cháu gái cùng cháu rể vào, mỉm cười, chỉ cùng cô gật gật đầu, tay cũng không ngừng viết.
- Ông nội viết câu đối Tết à?
- Ừ!
Kha gia gia gia lên tiếng.
- Phúc vô song chí?
Oa Oa đi đến bên cạnh bàn đã thấy gia gia viết bốn chữ này, không khỏi ngẩn ra.
- Không thể nào? Gia gia, không phải viết câu đối xuân sao? Bốn chữ này là điềm xấu mà. Kha gia gia gia tay không ngừng, nhưng cười không nói, chính là tiếp tục viết. Ngược lại Alex một nhìn xem, lĩnh ngộ ra ý này, mỉm cười mở miệng.
- Là phúc vô song chí đêm qua tới. Họa vô song chí đêm qua đi.
- Đúng!
Kha gia gia gia mắt sáng ngời, tán thưởng nhìn cháu rể, lại nhìn cháu gái, mỉm cười gật gật đầu.
- A, thì ra là thế.
Oa Oa bừng tỉnh đại ngộ, ôm lấy cánh tay Alex, nhìn gia gia hiến vật quý nói.
- Ông xem, mắt cháu gái tốt lắm. Anh ấy không chỉ người tốt mà còn hiểu tiếng Trung…
Cô đột nhiên ngừng lại, sau đó trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Alex, kinh hô ra tiếng.
- Anh biết nói tiếng Trung?
Alex cười gật đầu.
- Ừ!
- Gia gia, chờ con một lát!
Cô mỉm cười nói xong, lôi kéo Alex chạy ra ngoài. Đến trung đình, cô mới dừng lại, tức giận trừng mắtnhìn anh.
- Anh học được bao lâu rồi?
- Tiếng Trung sao?
Anh nhíu mày.
- Chứ gì nữa.
- Đại khái hai mươi năm.
- Vậy sao anh không nói!
Oa Oa tức giận, đột nhiên cảm thấy chính mình giống như đứa ngu ngốc, căm tức đưa tay đánh anh.
- Hại em vô cùng lo lắng, sợ anh lạc đường, còn sợ anh tới nhà của em sẽ cảm thấy không hợp nhau, lại sợ che mẹ không có cách nào nhận con rể nước ngoài. Kết quả anh căn bản nghe được, nói được còn hiểu cả thành ngữ…
- Em không có hỏi.
Anh bắt lấy tay cô, cười nói.
- Huống hồ ba mẹ biết anh nói được tiếng Trung mà.
- Cái gì?!
Oa Oa ngẩn ngơ.
- Làm sao có thể?
- Trước khi chúng ta về, anh đã gọi điện thoại báo trước.
Cô trừng mắt. Anh vẻ mặt vô tội……
- Anh vội vàng nói chuyện, căn bản không cho những người khác có cơ hội mở miệng. Thế là mọi người để anh nói.
Kỳ thật, cô vừa mới ra vẻ gà mẹ bảo vệ anh, làm cho anh ngực lại nóng lên, lại là một trận cảm động, thật sự không biết nên nói cái gì, Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã muốn lôi kéo chạy, để lại hai đứa nhóc ẹ cô ôm.
- Cám ơn đã giúp anh nói.
- Anh anh anh…
Nhất tưởng đến anh đều hiểu những gì mình nói, Oa Oa liền cảm thấy một trận xấu hổ.
- Anh đáng ghét.
- Anh yêu em!
Anh tuyệt không tức giận, chính là mỉm cười dung tiếng Trung chuẩn không cần chỉnh nói rõ ràng.
- Đầu heo.
- Thật sự rất yêu em.
Anh cười khẽ, hôn khẽ môi cô như chuồn chuồn lướt nước.
- Sắc lang….
Cô thẹn thùng đỏ mặt.
- Vậy được rồi.
Anh nhíu mày mỉm cười.
- Sắc lang yêu em.
Người đàn ông này da mặt dày gớm. Cô muốn trừng anh, lại nhịn không được cùng anh bật cười. Mãi một lúc sau mới ngừng cười được. Đem đầu gối lên ngực anh, Oa Oa nghe tim anh đập, nhẹ giọng mở miệng.
- Alex?
- Sao?
- Em cũng yêu anh.
Cô dịu dàng nói. Anh ôm chặt cô, ách thanh trả lời.
- Anh biết rồi!
Oa nhi nhắm mắt lại, hạnh phúc mỉm cười.
Cuộc sống chính là như vậy. Có đôi khi đau khổ khi lại đầy hạnh phúc. Nhưng chỉ cần là anh, cô tin mình sẽ vượt qua hết những buồn vui cay đắng thăng trầm từng ngày… từng ngày…
HẾT