Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

“Không biết tại sao đối với cậu ấy, ta không hy vọng cậu ấy bị thương tổn thế nhưng là....”

“Ha ha lão đại của chúng ta biết yêu rồi.” Nam nhân cười to vỗ vai Du Tử Vân.

“Yêu....”

“Ầm....” Tiếng súng đột nhiên vang lên, quán bar đang yên tĩnh trở nên náo loạn. Đang uống rượu, Du Tử Vân vừa nghe đến tiếng súng vang lên liền thuận tay từ bên người kéo một người không quen biết về phía sau chắn viên đạn cho hắn, mà người kia cũng chính là người chết thay. Du Tử Vân và nam tử liếc mắt nhìn nhau gật đầu, đứng dậy phân công nhau từ hai bên rời đi, không thèm liếc mắt đến người đã chịu đạn giùm hắn. Trốn ở trong đám người, sát thủ bắn xong phát súng đầu tiên, thấy nhiệm vụ thất bại, nhân vật chính chưa chết. Liền nhanh chóng rời đi. Trong giới sát thủ, quy tắc là bắn phát súng đầu tiên mà mục tiêu còn chưa chết, nhất định phải lập tức rời đi, nhanh chóng rút đi khỏi quán bar. Đối với Du Tử Vân – một nam nhân hung, ác tàn nhẫn, thủ pháp mà hắn xử lý người đã dắc tội với mình làm người khác rét run.

Cũng chính bởi vì như vậy các bậc bang phái ở trên sẽ không động thủ. Cũng chính là sự tàn nhẫn trong các thủ pháp của hắn đã khiến hắn trở thành tử thần trong truyền thuyết. Sát thủ rút khỏi quán bar,trực tiếp leo lên một chiếc xe ô tô màu đen. Lau mồ hôi trên trán, sát thủ tựa hồ còn không nghĩ tới chính mình cư nhiên còn có thể sống sót đi ra. Xe chạy như bay thật nhanh trên đường. Chạy được một quãng thời gian sát thủ đột nhiên cảm thấy không đúng. Đúng là không ổn! Thật sự là quá yên tĩnh. Ban nãy lúc đi đến đây, trên đường còn rất náo nhiệt. Nhưng bây giờ cơ hồ là không nhìn thấy một bóng người hay một chiếc xe nào hết. Mặc dù cảm thấy không ổn nhưng sát thủ vẫn không có dừng xe. Mà là đạp ga tăng nhanh tốc độ.


“Người ban nãy thật sự không tệ. Dám khiêu chiến quyền uy của ngươi. Vừa nãy đi nhìn tài liệu của tên đó, xem ra y cũng không tệ!”

“Tên đó đúng là một nhân tài thế nhưng ta nhất định phải biết là người nào chỉ điểm nếu như tên đó không nói, như vậy ta phế bỏ y cũng không có quan hệ. Thời điểm đó ngươi cũng đừng có trách ta.”

“Mịa nó, bị bắt trong tay ngươi hắn còn có mệnh sống sao, ngươi là tên biến thái, hình phạt nào của ngươi cũng không ai có thể chịu đựng được được.”

“Làm sao, ngươi yêu thích y?” Du Tử Vân nhìn nam nhân trước mắt.

“Phải.” Mặc dù mình đã có người mình thích, nhưng mà để cứu hài tử đáng thuơng kia cũng chỉ có nói như vậy

“Hảo ta đáp ứng ngươi.” Du Tử Vân mặt không thay đổi sắc nói, làm nam tử một trận hưng phấn.”Thế nhưng chuyện đó phải để ta tra hỏi y xong.”

“A...?” Nam tử trong nháy mắt ngây người.”A Ý hành động.” Tại nam tử còn đang ngẩn người, thì bên này Du Tử Vân đã ra lệnh. “Vâng.” Đầu bên kia điện thoại Lý Ý cung kính trả lời.

“Ngươi sẽ không giết chết hắn đi?.” Nam tử xác thực rất lo lắng.


“Xem là vậy đi, nếu như hắn biết điều.”

Con đường trở nên yên tĩnh sở dĩ là vì mười mấy chiếc xe màu đen cao cấp xếp hàng ngang ngăn cản trên con đường lớn, lúc này, các chiếc xe này rời đi, con đường bắt đầu náo nhiệt trở lại.

“Trầm Nguyệt đi ăn cơm thôi.” Tiếng chuông giờ trưa vang lên Duẫn Quý đi tới bên người Dạ Trầm Nguyệt.

“Được rồi đi thôi.” Đem sách cất gọn gàng Dạ Trầm Nguyệt đứng dậy theo Duẫn Quý rời đi.

“Đúng rồi người ngươi thích đã trở lại.”

“Thật sự.” Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên dừng lại.


“Ân. Mới trở về ngày hôm nay.”

“Ta đi tìm nàng.” Dạ Trầm Nguyệt hưng phấn hoàn toàn không để ý sự ngăn cản của Duẫn Quý, đi qua Duẫn Ý, hướng bên ngoài phòng học chạy đi.

“Này, ngươi biết nàng ở nơi nào sao?” Nhìn Dạ Trầm Nguyệt rời đi Duẫn Quý bất đắc dĩ hô.

“Đương nhiên, ta biết nàng nhất định ở sau núi chờ ta.” Dạ Trầm Nguyệt không có dừng lại mà là tăng nhanh bước chân.

“Có sắc quên bạn.” Duẫn Quý Lắc đầu đành phải một mình rời đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận