Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Dạ Trầm Nguyệt kinh ngạc nhìn Du Tử Vân từ trên người mình đứng dậy, cậu vẫn cho là lần này nhất định sẽ bị Du Tử Vân làm thương tổn. Nhưng trong lúc cậu đang giãy dụa, hắn đang ôm chặt cậu bỗng dưng buông cậu ra, đứng dậy mặc lại áo vọt ra ngoài. Không biết có phải ảo giác hay không mà Dạ Trầm Nguyệt nhìn được trong mắt Du Tử Vân có tia thống khổ.

Dạ Trầm Nguyệt đem cơ thể trần trụi của mình bọc ở trong chăn. Nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Khi nhìn thấy được sự thống khổ của hắn, cậu không hiểu tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu, tại sao nhìn thấy Du Tử Vân vội vàng rời đi, mình lại có chút lo lắng.

Cậu còn nhớ lúc trước khi ca ca rời đi đã đưa cho cậu mãnh giấy, bảo cậu cố gắng lẻn vào thư phòng của Du Tử Vân để lấy được chứng cứ phạm tội của hắn, thế nhưng cậu lại không có biện pháp đi vào. Cửa phòng được thiết kế đặc thù, chỉ mở bằng dấu vân tay và còn nhiều kỹ thuật khác, Dạ Trầm Nguyệt đã từng thử đi vào, nhưng chỉ vừa bước đến cửa đã bị phát hiện.

Điện thoại của cậu cũng bị hắn ném đi, sau đó lại đưa cho cậu một cái điện thoại mới, nhưng trong đó chỉ có số của Du Tử Vân, quản gia và vệ sĩ. Không thể gọi những số khác bởi vì điện thoại đã bị hắn cài đặt bảo mật hạn chế. Trong phòng mặc dù có TV, nhưng cũng chỉ chơi game và xem phim được thôi, những hoạt động bên ngoài cậu cũng bị hắn cấm túc.


Du Tử Vân mấy ngày nay đối với cậu ôn nhu đến như vậy làm cho Dạ Trầm Nguyệt có chút không dám tin tưởng, hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt, cùng với lúc ăn ở nhà hàng. Dạ Trầm Nguyệt không thích ăn cải xanh nhưng lại bị Du Tử Vân dụ dỗ, Dạ Trầm Nguyệt đành phải ăn cái món ăn ‘dinh dưỡng’ này. Trong nhà đâu đâu cũng có đồ ăn vặt, chỉ cần Dạ Trầm Nguyệt giơ tay lấy là có thể lấy được. Nghĩ tới những thứ này Dạ Trầm Nguyệt vô ý mỉm cười. Thế nhưng sau đó phục hồi lại *** thần. Đỏ mặt thấp giọng tự mắng mình. Vừa nãy Du Tử Vân làm cho cậu thực sự bị khủng bố, nhưng mà sau đó lại làm cho cậu cảm giác khó hiểu. Câu không hiểu tại sao Du Tử Vân lại thích người như mình.

Nói thật Dạ Trầm Nguyệt rất bài xích đồng tính luyến ái. Cậu không hiểu được hai người nam nhân thì làm sao có thể yêu nhau. Thế nhưng mấy ngày nay, tên Du Tử Vân biến thái kia đã giảng cho cậu nghe về đồng tính luyến, tuy rằng Dạ Trầm Nguyệt miệng nói không thích đồng tính luyến ái thế nhưng trong lòng lại bị Du Tử Vân nói cho động lòng một chút, đối với đồng tính luyến cũng không bài xích như trước. Nhưng nếu bảo cậu trở thành gay thì cậu nghĩ mình sẽ không làm được, bây giờ lại bị Du Tử Vân cưỡng bức làm những chuyện đó, hơn nữa cậu còn là người bị đè a.

Điều này làm cho Dạ Trầm Nguyệt không thể chấp nhận được. Thế nhưng tại sao khi nhìn thấy Du Tử Vân thống khổ rời đi lại làm cho cậu đột nhiên có cảm giác đau lòng.

“Ngươi vẫn không nỡ xuống tay với cậu ta?” Bên trong quán bar, nam nhân nhìn Du Tử Vân uống rượu không ngừng.

“Ngươi nói xem, Du Tử Vân ta không tốt chỗ nào, mà cậu ấy không thể chấp nhận ta.” Du Tử Vân cầm chai rượu lên rót vào ly, bình rượu không còn giọt nào, Du Tử Vân đem rượu bình ném qua một bên.

“Vi Phong đem rượu lại đây.” Nam nhân vẫy tay gọi quản lí quán rượu lại. Tuy rằng cái quán bar này vốn là của nam nhân nhưng hắn vẫn đem cho Vi Phong quản lí.


Vi Phong mang rượu lại, cúi đầu xuống nói cái gì đó với nam nhân. Nam nhân sắc mặt hơi biến đổi nhưng lập tức khôi phục như cũ, không để cho Du Tử Vân nhìn thấy. Nhìn Du Tử Vân uống rượu, nam nhân không lo lắng cái vị lão đại làm vô số người khiếp sợ này uống say.

Chỉ có điều đây là lần đầu tiên nam nhân nhìn thấy Du Tử Vân vì một ai đó mà đánh mất cả uy nghiêm vốn có của mình.

“Ta không nghĩ yêu một người không yêu mình lại khổ sở đến như vậy.” Du Tử Vân hung hăng nói, đem bao nhiêu khổ sở trong lòng nói ra hết.

“Tử Vân ngươi tin tưởng lời nói của ta không?” Nhìn bạn tốt của mình khó chịu, nam nhân đột nhiên nghiêm túc hỏi. Du Tử Vân ngẩng đầu nhìn nam nhân, trầm mặc một chút mới gật đầu.


“Ta có thể nói cho ngươi biết rằng, cậu ta đã bắt đầu yêu ngươi, bây giờ chỉ cần ngươi cố gắng thêm một chút nữa” Du Tử Vân đột nhiên ngừng uống rượu, trơ mắt nhìn nam nhân trước mặt.

“Tin tưởng ta! Lời nói của ta luôn luôn chuẩn xác. Ta còn có chuyện đi trước, ngươi cũng không nên uống quá nhiều.” Nam nhân đứng dậy vỗ vai Du Tử Vân mỉm cười với hắn một cái. Sau đó cầm lấy áo khác xoay người rời đi.

“Đã bắt đầu yêu ta sao.” Du Tử Vân thấp giọng tự nói, sau đó có chút hạnh phúc khẽ cười lấy ví tiền ra, ném vài tờ tiền giá trị lớn, rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận