Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Du Tử Vân có chuyện nên đã đi Nhật Bản, vậy nên bây giờ trong biệt thự ngoại trừ Dạ Trầm Nguyệt thì chỉ có quản gia cùng người hầu. Biệt thự lớn thế này, Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên phát hiện như vầy thực sự rất yên tĩnh.

Hôm nay là cuối tuần tuy không cần đến trường nhưng còn có gia sư đến đây dạy, nhưng mà chỉ học mỗi buổi sáng. Còn bây giờ tan học, không có việc gì làm để giết thời gian, Dạ Trầm Nguyệt vô cùng chán a. Đem điều khiển từ xa ném lên bàn, đứng dậy đi đến phòng bếp, vì chỉ mới mười giờ sáng nên trong bếp không có ai, cậu quay đầu nhìn ra đại sảnh, sau đó chạy thật nhanh vào bếp. Ai, lâu rồi không có tự mình xuống bếp a.

Cậu đột nhiên nghĩ tới làm món sở trường của mình, cơm rang trứng. Rất lâu rồi chưa được ăn lại trứng, Dạ Trầm Nguyệt quả thật có chút tưởng niệm. Mở tủ lạnh ra lấy trứng gà chuẩn bị. Nửa giờ sau Dạ Trầm Nguyệt hưng phấn bưng một cái nồi lớn không sai chính là một cái nồi lớn.


Cậu vốn định làm một ít, lại không nghĩ tới cơm còn rất nhiều. Muốn đem cơm giữ lại, thế nhưng vừa nghĩ tới mấy người hầu kia sẽ đem cơm đổ đi, cho nên cậu đành lấy mười mấy quả trứng gà đánh lên, vậy nên món ăn của cậu đã trở thành trứng gà xào cơm. Dạ Trầm Nguyệt nghĩ nếu như ăn không hết, thì buổi tối có thể đun sôi rồi ăn tiếp. Cậu đem nồi cơm mang tới phòng ngủ của mình, ngồi trên ghế salong ăn.

Mà ở Nhật Bản xa xôi, Du Tử Vân đen mặt lại nhìn cảnh tường trước mắt. Sau đó cũng mỉm cười nhìn cái tên ngu ngốc trong video đang ăn rất nhiều cơm trứng. Thế nhưng khi thấy Dạ Trầm Nguyệt đem nồi cơm để lên trên bàn, ngồi ôm bụng. Nụ cười của Du Tử Vân đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt biến đen cộng thêm mồ hôi chảy ròng ròng.

“Tại sao lại giữ những thứ mất vệ sinh đó lại chứ, lỡ như cậu ấy sinh bệnh thì sao?.” Nghĩ Du Tử Vân thật nhanh lấy điện thoại di động ra gọi cho quản gia. Vốn là hắn định trực tiếp gọi cho Dạ Trầm Nguyệt thế nhưng vừa nghĩ tới nếu như Dạ Trầm Nguyệt biết mình đang giám sát cậu ấy thì…thôi tốt nhất là bỏ qua cái ý nghĩ đó đi, nên đành gọi điện cho quản gia.


“Cái gì trong phòng bếp không có làm đồ ăn đó cho Dạ Trầm Nguyệt, vậy cậu ấy lấy từ đâu ra?” Không thể trách đầu bếp được, cái món ăn không vệ sinh, không dinh dưỡng không khẩu vị hóa ra là do cậu ấy làm. Ai, dám tự tiện vào bếp, lỡ bị bỏng rồi sao. Du Tử Vân đột nhiên ý thức được nhà bếp cũng là một nơi rất nguy hiểm, nên đã gọi cho quản gia cùng vệ sĩ tuyệt đối không cho Dạ Trầm Nguyệt tiến vào nhà bếp.

Dạ Trầm Nguyệt thật đáng thương, ngay cả nhà bếp cũng không được vào. Đặt điện thoại xuống, Du Tử Vân nghĩ tốt nhất là đem việc ở đây làm nhanh chóng rồi trở về. Hắn cầm điện thoại lên, sắp xếp người đi làm việc. Dạ Trầm Nguyệt ở trong biệt thự chạy lên chạy xuống, chán đến mức muốn giết người. Cậu nhận ra một điều: không có Du Tử Vân ở đây, thật là nhàm chán mà.

Không nhìn thấy Du Tử Vân, Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên cảm giác trong lòng có chút buồn bực. Cậu cầm điện thoại di động lên rồi lại thả xuống. Nhìn dãy số bên trong điện thoại, cậu nhấn phím gọi. Nghe được tiếng ‘linh đinh’ liền nhấn nút tắt. Ném xuống điện thoại di động, cậu trong lòng đang sốt sắng lại càng thêm hoảng loạn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận