Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Dạ Trầm Nguyệt ngồi trên ban công nhìn mặt trời lặn. Không nghĩ tới mình vốn ghét đồng tính luyến ái, mà bây giờ lại yêu một nam nhân. Với lại cậu cũng lo lắng không biết người nhà của mình bây giờ đang ở đâu, sống hay chết cũng không rõ.

“Đang suy nghĩ cái gì. Sao không mặc thêm quần áo, coi chừng cảm lạnh đó.” Du Tử Vân từ phía sau đem Dạ Trầm Nguyệt ôm vào trong ngực.

Từ khi nào mà mình ỷ lại vào cái ***g ngực này? Không phải mình vân luôn chán ghét hay sao? Nên làm sao đây.

“Trầm Nguyệt Trầm Nguyệt.” Nửa ngày không thấy Dạ Trầm Nguyệt đáp lại, Du Tử Vân lo lắng xoay Dạ Trầm Nguyệt lại đối mặt với mình. Dạ Trầm Nguyệt bị Du Tử Vân xoay làm cho cậu phục hồi lại *** thần. Nhìn Du Tử Vân đang lo lắng. Dạ Trầm Nguyệt miễn cưỡng cười.

“Ta không sao, chỉ là có chút nhớ gia đình. Muốn gặp mẹ, ca ca và tỷ tỷ.” Ánh mắt cậu nhìn xa vô tận. Du Tử Vân đang ôm Dạ Trầm Nguyệt, hai tay bỗng dưng cứng ngắc. Hồi lâu Du Tử Vân mới nhẹ nhàng hôn Dạ Trầm Nguyệt.


“Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của ngươi. Ta chính là người nhà của ngươi, ngươi yên tâm, mẹ, ca ca cùng tỷ tỷ của ngươi bọn họ rất tốt. Không có ai có thể làm hại họ.” Dạ Trầm Nguyệt chỉ gật đầu không nói nữa.

“Bảo bối, ngày hôm nay ta dẫn ngươi đi một nơi, đi thay đồ đi, ta xuống dưới chờ ngươi.”

“Ân.” Dạ Trầm Nguyệt gật đầu. Du Tử Vân cười quay người rời đi.

“Bảo bối, tại sao trong lòng ngươi chỉ có bọn họ chứ không có ta? Ta để cho các ngươi gặp mặt nhau thì ngươi sẽ yêu ta sao? Như vậy có phải hay không quá rẻ tiền. Không có ai có thể làm hại bọn họ, thế nhưng ngươi có biết rằng là trừ ta ra?”


Du Tử Vân từ trên xe bước xuống, nhìn phong cảnh xung quanh chờ Dạ Trâm Nguyệt xuống xe. Dạ Trầm Nguyệt từ trên xe bước xuống. Nhìn Du Tử Vân đứng ở phía ngoài, cậu nghĩ nếu như không có hắn thì cuộc sống bây giờ của cậu sẽ như thế nào nhỉ.

Lúc trước mỗi ngày thức dậy đều sẽ đến trường học. Nhưng hiện tại tất cả đã thay đổi, không còn gia đình cười cười nói nói vui vẻ. Mấy người bằng hữu dường như không còn nữa. Sinh hoạt hằng ngày liền bị thay đổi. Bây giờ chỉ biết đối mặt với Du Tử Vân, người hầu, và vệ sĩ. Tuy rằng trong trường mới, cậu cũng có một số bằng hữu, nhưng cậu cũng không dám thân thiết. Bởi vì mới ngày đầu đi học Du Tử Vân đã dặn cậu phải tránh xa họ một chút. Điều này làm cho Dạ Trầm Nguyệt phát hiện Du Tử Vân rất là chua ngoa a.

Tuy rằng Du Tử Vân không có ràng buộc sự tự do của cậu nhưng nhìn thấy những vệ sĩ đi theo phía sau mình, Dạ Trầm Nguyệt liền rõ ràng đây không phải là sự tự do chân chính. Cậu bất đắc dĩ xuống xe, đi tới bên người Du Tử Vân ngồi xuống. Nơi này phong cảnh rất đẹp, non xanh nước biếc, mỹ lệ thanh tĩnh. Ở cái này thành phố phồn hoa này mà còn có thể tìm được một chỗ như thế này quả là kì tích a.

“Như thế nào, đẹp không? Mỗi lần ta có chuyện buồn phiền ta sẽ đều đến đây, thế nhưng hôm nay ta không tới đây vì buồn phiền mà đến đây là vì muốn chia sẻ nó với hạnh phúc của ta.” Dạ Trầm Nguyệt nghe Du Tử Vân nói chỉ biết ngồi lẳng lặng ở đó.

Hình như cũng chỉ có lúc này, Dạ trầm Nguyệt mới không để ý đến việc mình có hận người đàn ông trước mắt này hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận