Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

“Không phải lỗi của ta a, ai kiu ngươi trong lúc ta đang nói chuyện mà lại thất thần.”

“Ta thất thần thì sao, mắc mớ gì tới ngươi a.” Dạ Trầm Nguyệt buồn bực từ trên người Du Tử Vân ngồi dậy, ngồi ngang trên người Du Tử Vân, cậu duỗi hai tay ra.

“Hãy xem vô địch thần công của ta đây.” Nói xong, thật nhanh hướng Du Tử Vân cù lét hắn.

“Cho dù không có ai chấp nhận. Chỉ cần mình có thể chập nhận là được rồi. Bất quá vẫn phải bảo Du Tử Vân đem người nhà của mình về đây, sau đó sẽ cùng bọn họ nói chuyện rõ ràng.” Rừng núi yên tĩnh nhất thời tràn đầy tiếng cười cười nói nói vui vẻ.

Khi yêu sẽ suy nghĩ rất nhiều, cho nên Du Tử Vân mới quyết định để cho người nhà Dạ Trầm Nguyệt từ nước ngoài trở về, nhưng sẽ không cho họ ở cùng một chỗ. Còn ca ca của Dạ Trầm Nguyệt, hắn sẽ làm cho Dạ Hạo trở về cục cảnh sát. Dùng bản lãnh của Dạ Hạo nếu muốn bắt được hắn, đó là chuyện không thể nào.


Hắn yêu Dạ Trầm Nguyệt cho nên không hy vọng cậu chịu bất kì đau khổ nào và hắn đã hứa với Dạ Trầm Nguyệt là sẽ che chở cho cậu cả đời. Vì vậy hắn quyết định trong mấy ngày sắp tới phải đem những mối nguy hiểm xử lí tận gốc. Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên phát hiện sau khi từ trên núi trở về, Du Tử Vân trở nên rất bận, có khi mấy ngày mới trở về biệt thự một lần. Ngay cả khi cậu tìm hắn, hắn cũng chỉ hôn cậu mấy cái rồi đuổi khéo cậu đi.

Dạ Trầm Nguyệt sinh khí nhưng chỉ hi vọng Du Tử Vân nhìn thấy cậu tức giận, thế nhưng cậu phát hiện bây giờ Du Tử Vân căn bản không có để ý đến cậu. Bất đắc dĩ Dạ Trầm Nguyệt chỉ có thể đem hờn dỗi nuốt lại trong bụng. Dạ Trầm Nguyệt bắt đầu hoài nghi, có phải là trong bang xảy ra vấn đề gì rồi không nên mấy ngày nay hắn mới căng thẳng như vậy.

Hiện tại Du Tử Vân đã đem vệ sĩ đi theo Dạ Trầm Nguyệt triệt để đi một nửa. Hiện ở bên người Dạ Trầm Nguyệt chỉ có bốn vệ sĩ, hơn nữa nếu như không có sự đồng ý của cậu, bọn họ sẽ không xuất hiện. Còn có nếu Dạ Trầm Nguyệt muốn đi chỗ nào họ cũng sẽ đi theo, nhưng nếu là cục cảnh sát họ sẽ không cho cậu đi đến đó.

“Trầm Nguyệt, đang suy nghĩ chuyện gì sao?” Mười hai giờ khuya, Du Tử Vân từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy Dạ Trầm Nguyệt ngồi ở trên bàn sách ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu lấy khăn lau mái tóc ướt đẫm, đi tới bên người Dạ Trầm Nguyệt cúi xuống hôn cậu. Bây giờ Dạ Trầm Nguyệt không ở bài xích những nụ hôn của hắn. Du Tử Vân cười khổ, xem ra nếu muốn ăn cậu ấy chắc cũng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.

“Này, chúng ta cùng trang trí lại căn phòng này đi.” Dạ Trầm Nguyệt thật sự rất ghét cái nhà gì đâu mà từ trên xuống dưới toàn là đen với trắng. Trang trí căn phòng này cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi, chỉ là chưa nói với Du Tử Vân thôi.

“Đến cùng có được hay không a.”

Du Tử Vân đầu “Được, ta sẽ gọi người đến trang trí.”

“Không được, ta muốn tự mình thiết kế, mấy cái thiết kế của ngươi chắc toàn là màu tối tăm thôi a.”


“Được, tất cả đều nghe theo ngươi.” Du Tử Vân vuốt tóc Dạ Trầm Nguyệt.

“Ngày mai dẫn ngươi đi gặp vài người.”

“Ai?” Dạ Trầm Nguyệt tò mò nhìn Du Tử Vân.

“Ha ha, ngày mai ngươi sẽ biết. Đi ngủ sớm một chút đi.” Du Tử Vân đem khăn ném lên bàn, đi về phía giường ngủ. Ngẩng đầu nhìn Dạ Trầm Nguyệt vẫn ngồi ở trên bàn.

“Còn chưa ngủ sao?” Từ sau khi Du Tử Vân từ Nhật Bản trở về liền muốn Dạ Trầm Nguyệt đến phòng mình ở.

Đây đã là lần thứ năm Du Tử Vân lên lầu đánh thức Dạ Trầm Nguyệt. Bất đắc dĩ đứng ở bên giường, Du Tử Vân cuối cùng cảm thấy được mình giống như một vú em. Hắn chưa từng hầu hạ người khác, bây giờ lại bị gia khỏa trước mắt hành hạ thành như vậy.


“Dạ Trầm Nguyệt nếu như ngươi không đứng lên thì đừng có trách ta a.” Du Tử Vân cười mở chăn ra, cúi đầu ở bên tai Dạ Trầm Nguyệt nói nhỏ.

“Được rồi a, kéo lên kéo, phiền chết đi được.” Bị phá giấc ngủ Dạ Trầm Nguyệt buồn bực ngồi dậy nhìn Du Tử Vân.

“Được rồi, không nên tức giận, tối hôm qua ta có nói muốn dẫn ngươi đi gặp vài người, ngoan, nhanh lên một chút a.” Du Tử Vân ôn nhu vuốt trán Dạ Trầm Nguyệt.

“Đã biết, ngươi đi ra ngoài ta muốn mặc quần áo.” Dạ Trầm Nguyệt lấy tay đẩy đẩy Du Tử Vân.

“Ngươi nhanh lên một chút a. Còn xuống ăn điểm tâm nữa.” Du Tử Vân bất đắc dĩ lắc đầu, quay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận