Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

“Hiện tại chúng ta nên làm thế nào.”

“Giết cậu ta, nếu cậu ta lợi dụng sự trân trọng của ta thì cậu chết cũng không sao.” Du Tử Vân mặt không đổi sắc gằng từng chữ.

“Làm sao? Ngươi đang chất vấn quyết định của ta sao?” Du Tử Vân cười lạnh nhìn Lý Ý.

“Không, ta không dám.” Lý Ý vội vàng lắc đầu.

“Như vậy ngươi làm theo lời ta.”

“Ngươi xem này, thành tích học tập của ta rất tốt, ngươi dẫn ta đi ăn KFC đi.” Du Tử Vân vừa đi vào thư phòng, Dạ Trầm Nguyệt liền cao hứng cầm bảng điểm chạy đến bên cạnh Du Tử Vân. Du Tử Vân chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, sau đó đi vòng qua người Dạ Trầm Nguyệt ngồi xuống ghế salong.

“Ngươi làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?” Nhìn Du Tử Vân không được cao hứng, Dạ Trầm Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, quan tâm hỏi.

“Trầm Nguyệt, ngươi có yêu ta không?” Du Tử Vân ngẩng đầu hơi nghi hoặc nhìn Dạ Trầm Nguyệt một chút.

“Ngày hôm nay ngươi làm sao vậy.” Dạ Trầm Nguyệt không trả lời câu hỏi của Du Tử Vân, mà để bảng điểm lên bàn, giúp Du Tử Vân lấy một ly nước. Ngồi vào bên người Du Tử Vân.

“Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước, ngươi có yêu ta hay không?” Dạ Trầm Nguyệt không trả lời chỉ lẳng lặng là gật đầu.

“Hừ....” Du Tử Vân cười gằn.

“Ngươi xác định ngươi yêu ta chứ không phải là vì ca ca ngươi nên ngươi mới ở bên cạnh ta để làm tay trong?.” Du Tử Vân nói làm Dạ Trầm Nguyệt giật mình.

“Ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi có ý gì?”

“Ba....” Du Tử Vân không trả lời Dạ Trầm Nguyệt. Mà thay vào đó là một cái tát vang dội trực tiếp đem Dạ Trầm Nguyệt đánh ngã xuống đất. Nhất thời mặt bên trái của Dạ Trầm Nguyệt đã sưng lên, khóe miệng bị chảy máu. Dạ Trầm Nguyệt kinh ngạc nhìn Du Tử Vân đang cực kì nổi giận.

“Tại sao, tại sao ngươi lại gạt ta.” Du Tử Vân gào thét.

“Ta không có.”Dạ Trầm Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ những gì cậu nói Du Tử Vân đều không nghe lọt. Không đợi Dạ Trầm Nguyệt kịp phản ứng. Du Tử Vân liền đạp thêm một cước vào bụng Dạ Trầm Nguyệt.

“A...” Dạ Trầm Nguyệt thống khổ khom người.

“Chỉ có một mình ngươi mới có thể vào thư phòng này, cũng chỉ có mình ngươi mới biết mật mã máy tính của ta. Hơn nữa người dám đến bắt ta là ca ca của ngươi. Chẳng lẽ tất cả đều không liên quan đến ngươi. Ta rốt cục cũng nhìn rõ được tâm tư ngươi ha ha.” Du Tử Vân cười gằn, ánh mắt mờ mịt.

“Bởi vì ngươi mà ta mất đi hơn mấy trăm anh em tốt, nhưng ngươi đáp lại tình yêu của ta như thế này sao.” Du Tử Vân ngửa đầu, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.

“Ta không có” Dạ Trầm Nguyệt yếu ớt trả lời

“Ngươi nói ta nên làm thế nào đây, e rằng ngày từ lúc bắt đầu ta đã lựa chọn sai.Ta không nên yêu ngươi. Không nên để người nhà của ngươi tồn tại ở trên thế giới này. Mà ngươi ha ha... Ta đáp ứng ngươi, rút hết tất cả thế lực rời khỏi hắc đạo, thế nhưng quyết định của ngươi đã nói cho ta biết tất cả những việc ta làm chỉ là phí công. Ta vẫn luôn che chở ngươi, hy vọng ngươi không phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Ta thực sự sai rồi. Người khác không thể thương tổn ngươi thế nhưng ta có thể.” Du Tử Vân nói xong, không để ý Dạ Trầm Nguyệt đang giãy dụa kéo Dạ Trầm Nguyệt đẩy lên trên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui