Bảo Bối! Lại Đây

Bạch Miên bị nhốt trong phòng, không được ra ngoài, lại bị hộ vệ canh gác. Trong lòng cậu lúc này vì chính mấy suy nghĩ bị người vứt bỏ mà hoảng sợ vô cùng.

Lui về một góc trên giường, Bạch Miên từ lúc Lăng Tiêu Nghệ rời đi luôn khóc không ngừng. Khóc đến hai mắt đều sưng đỏ cả lên.

“ô…ô…các ngươi đừng vứt bỏ ta mà, đừng nhốt ta mà, ta không muốn ở lại đây nữa đâu, ta muốn về nhà…ô..ô”

Giọng của Bạch Miên vì khóc nhiều mà khàn cả đi, không thể gào to lên cho ai nghe thấy, cậu đành nức nở với chính bản thân mình, nhằm xoa dịu con sợ hãi đang dâng trào trong lòng cậu.

Khóc nhiều khiến cho cả người Bạch Miên rất mệt mỏi, cộng thêm việc cả ngày hôm nay cậu chưa ăn được bao nhiêu, cho nên khi đã khóc đến mệt rồi, cậu bắt đầu nằm gục xuống giường, hai mắt khép lại, cơn mệt mỏi cứ như vậy mà bủa vây lấy cậu.

Còn đang chuẩn bị mơ màng mà tiến vào giấc ngủ thì cửa bị đẩy ra.

Bạch Miên chưa ngủ hẳn, nghe tiếng có người mở cửa, tưởng rằng là Lăng Tiêu Nghệ tới để thả cậu ra, cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía trước.

Nhưng người tới lại không phải Lăng Tiêu Nghệ, mà là Lăng Tiểu Bảo cùng Lăng Dương.

Bạch Miên trong lòng vừa rồi rất cao hứng, nay lại thất vọng mà trầm hẳn xuống.

Hai nam hài chạy nhanh đến bên giường chỗ Bạch Miên, hai mắt ửng đỏ, đầy đáng thương mà nhìn cậu.

“Nương, ngươi không sao chứ hả? chúng ta nghe tin ngươi bị phụ hoàng nhốt trong này, cho nên chúng ta tới đây tìm ngươi.”

Bạch Miên nhìn hai nam hài nhỏ nhắn, nói ra những lời đầy yêu thương, cảm giác ủy khuất trong lòng lại được dịp mà trào ra, hai mắt đẫm lệ, Bạch Miên nhào thẳng vào lòng hai hài tử kia mà ô ô khóc.

“Ô…ô hoàng thượng thật đáng sợ, hắn muốn bỏ rơi ta, ta không muốn ở đây cho hắn khi dễ ta đâu, ta muốn ra ngoài, ta không muốn ở đây nữa đâu, ô…ô…”

Hai hài tử kia vì thấy Bạch Miên khóc đến lợi hại, trong lòng lại vô cùng lo lắng, cái gì mà phụ hoàng muốn bỏ rơi nương, muốn nhốt nương của bọn chúng lại, vừa lo cho Bạch Miên vừa lo phụ hoàng sẽ về đột xuất.

Lăng Tiểu Bảo đưa bàn tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ nhẹ trên lưng Bạch Miên nhằm trấn an cậu, còn Lăng Dương thì thay cậu lau hết nước mắt trên mặt.

Lăng Tiểu Bảo nói: “Nương, hiện tại phụ hoàng rất tức giận nên mới nhốt ngươi, bọn ta sợ phụ hoàng sẽ phạt ngươi cho nên bọn ta tới đây đưa ngươi ra ngoài.”

Nghe Lăng Tiểu Bảo nói, Bạch Miên ngẩng khuôn mặt đã sưng đỏ vì khóc nhiều lên nhìn hai hài tử, mếu máo nói: “Các ngươi thả ta đi thật sao, nhưng ta không nỡ xa các ngươi…”

Lăng Tiểu Bảo cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình, ôm lấy Bạch Miên nói: “Không sao? Khi nào phụ hoàng hết giận chúng ta sẽ lại bắt ngươi về, hiện tại ngươi nên đi tránh nạn, chúng ta không muốn ngươi ở lại đây để phụ hoàng tổn thương ngươi.”

Nghe Lăng Tiểu Bảo nói, Bạch Miên càng khóc lợi hại hơn, những đứa nhỏ này…

Cậu thật sự rất yêu thương bọn chúng…

Vậy là cả 3 người lớn nhỏ mà ôm nhau khóc đến lợi hại…

Lăng Tiểu Dương nức nở nói: “Nương, ngươi nhớ không được quên chúng ta, chúng ta sẽ thường xuyên ra ngoài tìm ngươi chơi đùa.”

“Ô..ô…được….ta sẽ chờ các ngươi…”

Sau khi khóc đủ mệt, cả ba nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng, Bạch Miên đã nhìn thấy ngay hai hộ vệ canh gác bị đánh bất tỉnh, đang nằm dài trên đất.

Hấp hấp cái mũi, Bạch Miên nói: “Là các ngươi đánh hắn sao?”

“Không có, là Vân Nhi tỷ tỷ giúp chúng ta, người báo cho chúng ta cũng là tỷ ấy.” Lăng Tiểu Bảo nói.

Bạch Miên đưa mắt nhìn lại nơi mình sinh sống được một thời gian lần cuối cùng, sau đó, xoay người theo hai hài tử kia mà rời đi.

Lăng Tiêu Nghệ sau khi nghe Tiểu Trụ tử nói, tất cả những tâm tình trong lòng hắn dường như được thấy rõ ràng hơn sau lớp sương mờ.

Hắn mặc dù không chắc chắn, nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào cả, hắn muốn nhanh chóng đến gặp Bạch Miên, muốn nói cho cậu tất cả tâm trạng của mình.

Nhưng vừa đến Lân cung lại thấy một đám hài tử đứng ở đó mà xôn xao.

Có chút khó hiểu, Lăng Tiêu Nghệ tiến tới hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì vậy, sao lại tập trung ở đây?”

Nghe tiếng Lăng Tiêu Nghệ, đám hài tử kia đều giật mình đến mặt mày tái nhợt.

Nhìn biểu tình kỳ lạ của chúng, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy có chút kỳ lạ, đang định gặn hỏi thêm một lát thì khóe mắt lại bắt gặp ba thân ảnh thật quen thuộc.

Nhìn thấy Bạch Miên cùng hai hài tử của mình ra sức mà chạy trốn khỏi Lân cung, tất cả tức giận trong người Lăng Tiêu Nghệ đều trỗi dậy. Lăng Tiêu Nghệ phẫn nộ mà quát: “Người đâu, bắt ba người bọn họ lại cho ta.”

Sau đó dùng ánh mắt lạnh tựa băng nhìn đám hài tử đang ôm nhau mà run đến lợi hại kia, nghiến răng nói: “Đợi ta bắt nương của các ngươi trở lại, ta sẽ tính sổ với các ngươi sau.”

Để lại một câu hăm dọa như vậy, Lăng Tiêu Nghệ cũng vận khí mà đuổi theo.

Hai hài tử vì còn nhỏ nên nhanh chóng bị hộ vệ bắt lấy, Bạch Miên nhìn thấy cảnh tượng Lăng Tiêu Nghệ cùng quân lính đuổi theo thì hoảng sợ vô cùng, cậu dùng hết sức mình mà chạy.

Cảm giác sợ hãi trong lòng Bạch Miên càng ngày càng lớn, biểu tình tức giận của Lăng Tiêu Nghệ làm cậu thực sự sợ hãi. Lúc trước Lăng Tiêu Nghệ cũng tức giận như vậy sau đó thì nhốt cậu lại, không hề nói với cậu một tiếng nào.

Cậu biết Lăng Tiêu Nghệ vẫn còn tức giận rất nhiều, nhưng cậu lại không nghe lời hắn mà trốn ra ngoài, để bây giờ nhìn sắc mặc hắn như muốn giết người. Cậu lúc này cũng không ngốc đến nỗi để bị hắn bắt lại…

Nếu bị bắt lại ngay lúc này chỉ có con đường chết mà thôi…

Bạch Miên ra sức chạy, vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau kiểm tra xem Lăng Tiêu Nghệ đã đuổi tới kịp hay chưa.

“Bạch Miên ngươi mau đứng lại cho ta…”. Lăng Tiêu Nghệ phẫn nộ quát.

Hắn thật sự không muốn làm cậu tổn thương, hắn cũng không muốn làm cậu sợ hãi mình như vậy. Lúc nhốt cậu lại, hắn cũng cảm thấy rất hối hận vì hành động không suy nghĩ của mình.

Vì vậy khi hiểu được tình cảm của mình, hắn muốn cùng Bạch Miên nói chuyện với nhau, hắn muốn cậu sẽ luôn ở trong vòng tay của hắn để hắn yêu thương, để hắn cưng chiều, nhưng khi vừa tới nơi, nhìn cảnh tượng cậu vừa hoảng sợ vừa chạy trốn khỏi hắn…

Vừa đau lòng, vừa tức giận, hắn không biết làm sao cho tốt cả…

Bạch Miên nhìn sắc mặt Lăng Tiêu Nghệ càng ngày càng hung ác, thì tâm trí rối bời, tận sâu trong thâm tâm cậu không hề muốn rời khỏi nơi này, không muốn rời đám hài tử kia, cũng không muốn rời xa Lăng Tiêu Nghệ…

Chỉ cần nghĩ đến việc, khi cậu rời khỏi hắn, Lăng Tiêu Nghệ sẽ tìm người khác về mà thân mật, làm nương cho đám hài tử kia, chỉ vậy thôi cũng khiến tâm can cậu đau đến không thở được…

Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống…

Bởi vì thân thể Bạch Miên vốn đã mệt mỏi vì đói, nay lại chạy nhanh như vậy, cộng thêm việc cậu cứ xoay đầu ra phía sau mà canh chừng, cho nên hậu quả là cậu vấp phải cục đá mà té dài trên đất…

Vừa đau, vừa mệt, cảnh vật lại càng ngày càng mờ đi, hai mắt Bạch Miên vô hồn mà khép dần lại…

Trước khi lâm vào hôn mê, cậu vẫn cảm nhận được mình nằm gọn trong vòng tay ấm áp quen thuộc. Mùi đàn hương thoang thoảng, dễ chịu, làm cho cả người cậu đều thoải mái hẳn đi…

Bên tai còn nghe vẳng vẳng nghe được tiếng kêu gào đầy bi ai của hắn: “Tiểu Miên, Tiểu Miên, ngươi làm sao rồi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, người đâu, mau gọi thái y, thái y…”

Thật mệt, thật ồn ào, Bạch Miên dần dần mất đi ý thức mà lâm vào hôn mê…

Nhìn Bạch Miên trong vòng tay của mình thanh thản mà nhắm chặt hai mắt lại, có lay như thế nào cũng không chịu tỉnh. Máu từ trên trán chảy xuống ướt đẫm cả khuôn mặt của cậu…

Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy trái tim của mình như có ngàn đao dày xéo, đau đớn đến khó chịu. Tất cả đều tại hắn, tại hắn mà cậu mới ra nông nổi này, nếu không phải hắn nhốt cậu thì cậu cũng sẽ không chạy trốn, cũng không bị té đến thương tích đầy mình như vậy…

Nếu có thể, hắn nguyện ý vì cậu mà chịu những tổn thương này…

Tại sao hắn lại có thể ngu ngốc như vậy, tại sao hắn lại quá cố chấp đến như vậy, rõ ràng biết bản thân mình đã yêu thích người này rất nhiều, cũng đã đem trọn tâm tư cùng trái tim của bản thân bày ra trước mắt người này, tại sao hắn lại không chịu thừa nhận sớm hơn, tại sao hắn cố chấp đến mức điên khùng khư khư giữ mối tình cảm đơn phương mà chính hắn đến bây giờ mới nhận ra là không phải yêu…

Ôm chặt lấy Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ thì thào bên tai cậu: “Ta ngu ngốc, ta nhận, nhưng hiện tại ta đã biết rõ tâm ý của bản thân mình, cho nên khi ngươi tỉnh lại, cho dù có nguyện ý hay không ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ trói buộc ngươi lại bên người, không cho ngươi thoát ly khỏi ta một giây phút nào nữa, ngươi có biết hay không, con chuột chết này…”

Nói xong, Lăng Tiêu Nghệ đặt một nụ hôn ước định lên môi của Bạch Miên…

Sau đó ôm người quay về Lân cung…

Bạch Miên trong cơn hôn mê mà ngửi được mùi gì đó thật thơm cứ đưa qua đưa lại trước mũi của mình…

Bụng cậu hiện tại lại rất đói, mà mùi thơm này thật ngon, cậu bắt đầu đưa mũi ngửi ngửi, muốn tìm xem mùi thơm đó từ đâu phát ra, cậu muốn ăn…

Còn đang cố gắng tìm hiểu xem mùi thơm từ đâu phát ra, lại nghe được có tiếng cười khúc khích quen thuộc. Bạch Miên thầm nghĩ trong lòng: “Quái lạ, thức ăn còn biết cười hay sao?”

Mà mặc kệ thức ăn có cười được hay không, quan trọng giờ này ăn trước đã rồi tính tiếp. Bạch Miên lại tiếp tục hấp hấp cái mũi mà ngửi ngửi…

“Oa, thật khó chịu, tại sao cậu lại không thở được nữa…”. Bạch Miên cảm giác có gì đó đang kẹp chặt lấy mũi mình, không cho cậu thở.

“Là cua sao?”. Bạch Miên nghĩ đến cua, nước miếng không tự chủ mà tuôn ra ào ào, mặc dù không biết con cua này nằm chỗ nào, nhưng mà càng của nó đang kẹp lấy mũi của mình, đưa hai tay quơ loạn xạ lại bắt được cái gì đó nộn nộn, mềm mại.

Nhưng mà con cua này cũng lỳ lợm quá đi, cậu có kéo nó về miệng thế nào cũng không được. Tức giận, Bạch Miên mở miệng ra bắt đầu cạp cạp, đưa miệng mình đến gần chỗ con cua.

Lại nghe được tiếng cười khúc khích thật lớn, Bạch Miên thầm kinh hãi: “A, con cua này còn sống sao? Còn biết cười nữa…”

Ngu ngốc quả là ngu ngốc, không biết cậu có nghĩ đến, có con cua hay đồ ăn nào mà biết cười hay không?

Mà cái con cua chính hiệu kia hiện tại đang nằm bên cạnh cậu mà cười đến đau cả bụng.

Lăng Tiêu Nghệ phê duyệt tấu chương xong thì đến ngay phòng Bạch Miên, không do dự mà cởi ngoại bào leo lên giường cậu.

Tuy có chút mệt nhưng lại không có ngủ được, lại thấy con chuột chết kia ngủ ngon đến chãy cả nước miếng, làm cho lòng hắn ngứa ngáy mà nổi tâm trêu ghẹo.

Cầm lấy cái bánh bao nhân thịt, để ngay trước mũi cậu mà đưa qua, đưa lại, lại thấy Bạch Miên hấp hấp cái mũi, ngửi ngửi, rồi cả cái đầu cũng đưa qua đưa lại theo cái bánh bao. Mà hắn cũng sợ làm cậu thức giấc cho nên cũng không dám cười thành tiếng lớn, chỉ đành nín cười mà đau cả bụng.

Chơi chán, hắn lại lấy tay mình mà kẹp chặt lấy cái lỗ mũi nhỏ nhỏ đáng yêu kia, không ngờ lại thấy được hình ảnh cậu mở miệng đòi cạp lấy tay hắn, nước miếng cũng chảy cả ra. trong bụng thầm nghĩ là cậu mơ thấy đồ ăn đi. Lăng Tiêu Nghệ hắn thật sự nhịn cười thật vất vả…

“Con chuột chết này, thật quá sức đáng yêu mà…”. Thầm cảm thán một câu, Lăng Tiêu Nghệ không chút do dự hạ môi xuống môi cậu hôn mà hôn nhẹ.

Vốn chỉ tính là hôn nhẹ một cái, không ngờ cái đôi môi phấn nộn cùng hương vị ngọt ngào kia làm hắn muốn dời mà không được.

Mặc dù đã hôn qua bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể nào có thể thỏa mãn hắn được.

Đưa đầu lưỡi tiến sâu vào bên trong khoang miệng ấm áp kia mà khuấy đảo, Lăng Tiêu Nghệ càng hôn lại càng cảm thấy cả người đều bắt đầu nóng lên. Hạ thân cũng bắt đầu rục rịch.

Bạch Miên còn đang mơ màng, lại cảm giác được có gì đó tiến sâu vào trong miệng mình mà náo loạn, hương vị thật ngọt ngào, nhưng mà cậu khó thở quá đi, cái vật ấm nóng này cũng thật kỳ lạ, cậu cố gắng đưa đầu lưỡi đẩy ra nhưng nó cứ quấn lấy lưỡi cậu không chịu buông. Thật muốn cắn cho nó một cái…

“Ưm…ưm…”. Thật khó thở quá đi…

Bạch Miên vì khó thở mà tỉnh. Vừa mở hai mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm cho cậu ngây ngẩn.

Lăng Tiêu Nghệ khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đầy tà mị như cuốn lấy tâm trí người đối diện, hơi thở có chút gấp gáp. Mái tóc đen dài phủ xuống khuôn mặt anh tuấn kia, làm tăng thêm phần mê người. Mắt phượng xinh đẹp nhíu lại. Bờ môi xinh đẹp kia khẽ nhếch thành một nụ cười.

Lăng Tiêu Nghệ liếm liếm bờ môi còn vương lại hương vị ngọt ngào từ Bạch Miên.

Mà đối với Bạch Miên người vừa tỉnh lại, khi nhìn thấy hình ảnh Lăng Tiêu Nghệ như vậy, không biết nói gì hơn là ngây ngẩn nhìn. Trong lòng chỉ thầm thán một câu: “Thật quyến rũ…”

“Làm sao vậy, ngủ một ngày rồi, liền không nhận ra ta là ai sao?”. Lăng Tiêu Nghệ dùng thanh âm có chút khàn khàn nói.

Câu nói này như làm thức tỉnh ký ức mới đây của Bạch Miên, cả khuôn mặt cậu từ ửng hồng chuyển sang trắng bệch, lấy hai tay đẩy Lăng Tiêu Nghệ ra, ý đồ muốn đứng dậy mà chạy khỏi hắn…

Vì quá hoảng sợ cộng thêm cả người đều không có chút sức lực, Bạch Miên té nhào ra khỏi giường.

Lăng Tiêu Nghệ nhanh mắt, ôm chặt lấy cậu vào lòng mình. Nói: “Tiểu Miên ngoan, không cần phải sợ, ta sẽ không làm ngươi bị tổn thương lần nào nữa đâu…”

Bạch Miên ở trong vòng tay Lăng Tiêu Nghệ mà run rẩy, nhớ đến khi Lăng Tiêu Nghệ nhốt mình lại trong căn phóng đó, cậu nức nở: “Hoàng thượng, ta không muốn bị nhốt lại đâu, ngươi đừng có nhốt Tiểu Miên, đừng bỏ rơi Tiểu Miên được hay không, ta sợ lắm, ta không muốn rời bỏ ngươi đâu.”

Lăng Tiêu Nghệ yêu thương vuốt ve trấn an cậu, vừa ôn như nói: “Ta xin lỗi, là do ta không tốt, ta sẽ không nhốt ngươi nữa, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi đâu, ta sẽ giữ ngươi chặt bên người ta…”

Nghe được lời hứa hẹn của Lăng Tiêu Nghệ, Bạch Miên liền ngừng khóc, mở to hai mắt còn ngập nước nhìn Lăng Tiêu Nghệ hỏi: “Nhưng mà, tại sao lúc đó ngươi lại tức giận như vậy, ta không có làm gì khiến ngươi tức giận.”

Lăng Tiêu Nghệ hôn nhẹ lên trán Bạch Miên nói: “Không phải ngươi chọc giận ta đâu, chỉ tại vì xung quanh ngươi có quá nhiều ruồi bọ mà thôi…”

Nghe Lăng Tiêu Nghệ nói xong, Bạch Miên đưa mũi ngửi ngửi lên quần áo của chính mình. Lăng Tiêu Nghệ nhìn cậu có chút khó hiểu.

Vừa ngửi xong, Bạch Miên vừa nín khóc, lại bắt đầu ô ô khóc lớn. Lăng Tiêu Nghệ ở một bên mà cuống quýt cả lên: “Tiểu Miên, ngươi làm sao vậy hả? sao lại khóc rồi!”

Bạch Miên vừa nức nở, vừa nói: “Ô…ô…ngươi nói xạo, ngươi ghét ta, ngươi muốn bỏ ta mà đi…”

“Nào có, sao ngươi lại nghĩ như vậy, ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu…”. Lăng Tiêu Nghệ ra sức dỗ dành cậu.

“Ngươi nói, ngươi không ghét bỏ ta sao ngươi lại nói ta có nhiều ruồi bọ bay quanh, ngươi là nói ta ở bẩn sao, ngươi là mượn cớ bỏ rơi ta, ta đây ngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ, nào có bốc mùi, nào có ruồi bọ chứ.” Bạch Miên càng nói lại càng cảm thấy ủy khuất mà khóc to hơn.

Nghe Bạch Miên nói xong, khóe mắt Lăng Tiêu Nghệ bắt đầu giật giật, trên trán cũng có vài đường hắc tuyến…

Hắn có cảm tưởng, hắn có ngày sẽ bị sự ngu ngốc của cậu làm cho tức chết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui