Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Bữa cơm này Từ Trạch Á ăn thế nào cũng không thoải mái, trong bữa cơm Phú Hào thân mật gắp cho cậu cái này cái kia, hại cậu ăn chưa hết cái này lại phải ăn tiếp cái kia, cứ thế mãi khiến cậu sợ là không phải vì ăn đến chết thì cũng là ăn đến bể bụng luôn.

“Cái kia, chú Phú, cháu về trước” Trong dạ dày khó chịu không nói, Từ Trạch Á còn cảm giác đầu có điểm choáng váng, còn thấy mệt rã rời chỉ muốn ngủ thôi.

“Không vội, ngồi lại đi, đợi lát ta sẽ bảo lái xe đưa cháu trở về” Phú Hào đứng lên kéo Từ Trạch Á ngồi lại trên sô pha, ánh mắt nhìn về phía Phú Đình Đình ở đối diện, dùng vẻ mặt sai khiến cô.

“Cái kia, Trạch Á, tớ đưa cậu về phòng tớ ngồi chơi một lúc nha” Phú Đình Đình thập phần không muốn nói nhưng là lời baba nói thì không thể không nghe.

“Không cần, đã khuya rồi, tớ về trước” Từ Trạch Á đứng lên, cậu thực sợ hãi nếu không trở về, đợi lát nữa khẳng định sẽ ngất ở Phú gia.

“Còn rất sớm, Đình Đình, con đưa Tiểu Á lên phòng ngồi một lúc đi” Phú Hào nhìn về phía con gái nói tuy rằng lời nói thật ôn nhu, nhưng lại mang theo ý tứ không thể kháng cự.

“Đúng vậy, còn sớm, lên phòng tớ ngồi một lát đi a” Phú Đình Đình đi tới kéo Từ Trạch Á, đem Từ Trạch Á kéo lên lầu.

Đầu choáng váng, còn đau, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, đồ vật này nọ trước mắt như ẩn như hiện, ngay cả bước đi cũng bước không xong, Từ Trạch Á một tay vịn vào cầu thang từng bước một đi lên lầu.

“Lão gia, Mộ Dung tiên sinh đến đây” Quản gia đi vào cùng Phú Hào đang ngồi ở phòng khách nói

“Mộ Dung tiên sinh? Mau mời” Thanh âm Phú Hào vừa nói ra, Mộ Dung Lăng Phong cũng đã đi tới.

Vừa nghe nói baba đến đây, Từ Trạch Á buông tay Phú Đình Đình ra vội vàng chạy xuống lầu.

“Quấy rầy, Phú tiên sinh, tôi tới đón Tiểu Á” Mộ Dung Lăng Phong nhìn Phú Hào nói lại nghe thấy tiếng bang bang lộn xộn, vội nhìn qua đúng là Tiểu Á của anh liền đi qua, mà Từ Trạch Á đã lập tức bổ nhào vào trong lòng anh, miệng thì thào kêu lên: “Baba, con muốn về nhà

“Bởi vì Tiểu Á có chút say, tôi vốn là để cho Tiểu Á nghỉ ngơi một lát rồi mới đưa về” Phú Hào đi tới cười nói

“Tiểu Á ngoan, baba lập tức đưa con về” Mộ Dung Lăng Phong ôm Từ Trạch Á ôn nhu nói rồi sau đó lại nhìn Phú Hào nói “Không phiền toái Phú tiên sinh, tôi sẽ đưa Tiểu Á trở về

“Được, Mộ dung tiên sinh đi thong thả” Nhìn Mộ Dung Lăng Phong ôm Từ Trạch Á, thần sắc tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt Phú Hào, một bước nữa thôi là có thể ————

“Ba, con đã làm theo ba nói, ba có vừa lòng không?” Phú Đình Đình từ trên lầu đi xuống nhìn Phú Hào nói

“Vừa lòng, dĩ nhiên là vừa lòng, bất quá tiến triển như thế còn hơi chậm, con phải nắm chắc cơ hội này cho ba, phải biết rằng ————” Phú Hào lại cho Phú Đình Đình một đống đạo lý lớn.

Mà Phú Đình Đình lại giống như một con lật đật liên tục gật gật đầu, về phần baba nói cô một câu cô cũng không nghe nhưng cô cũng thừa biết là bảo cô nhất định phải theo đuổi bằng được Từ Trạch Á, hoặc là đem Từ Trạch Á kéo chặt, không thì là đừng để con gái nhà khác câu mất, bởi vì gia đình Mộ Dung Lăng Phong thế này thế kia bla bla…… Những điều này cô đã nghe được không biết bao nhiêu lần, tựa như vì những điều này nên cô mới được ra đời vậy.

“Con đã biết, ba, con có thể lên lầu không?” Phú Đình Đình lười biếng nói

“Có thể, nhớ kỹ, con nhất định phải ngồi lên được vị trí Thiếu phu nhân Mộ Dung gia” Phú Hào lần nữa trịnh trọng dặn dò con gái.

“Vâng” Phú Đình Đình ủ rũ đi lên lầu. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui