Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

“Lão gia, lão gia, ngài mau buông Trạch Á thiếu gia ra” Kỳ thật từ lúc Từ Trạch Á đi vào thư phòng thì quản gia đã liền đi theo chờ ở bên ngoài, cảm giác tình hình không đúng lắm thì ông vội đi vào, lại nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong đang bóp cổ Từ Trạch Á, mà bộ dáng Từ Trạch Á giống như đang hấp hối, ông vội vàng chạy qua kéo bàn tay Mộ Dung Lăng Phong đang bóp cổ Từ Trạch Á ra.

“Tôi hôm nay nhất phải tự tay giết chết nó, tôi không chiếm được thì người khác nghĩ cũng đừng nghĩ đến” Mộ Dung Lăng Phong lại đổi tay kia bóp cổ Từ Trạch Á.

“Lão gia, lão gia, ngài tỉnh tỉnh a, ngài không thể đối như vậy với Trạch Á thiếu gia, ngài sẽ hối hận, ngài đã quên sao? Thiếu gia là con của Từ An Bình, Tiểu Á cũng là người ngài để ý nhất a” Quản gia rớt nước mắt nói hai tay sốt ruột muốn kéo bàn tay Mộ Dung Lăng Phong ra.

“An Bình? Con của An Bình?

Quả nhiên, Mộ Dung Lăng Phong bởi vì câu nói của quản gia mà trở nên hoảng hốt, tay cũng buông lỏng, quản gia liền nhân cơ hội kéo bàn tay Mộ Dung Lăng Phong ra.

“Trạch Á thiếu gia, Trạch Á thiếu gia ——-” Quản gia vội vàng gọi Từ Trạch Á đang ngất xỉu té trên mặt đất.

Cậu không chết sao? Từ Trạch Á chậm rãi mở to mắt hít thở chút không khí, lúc này cậu biết là không cần phải giải thích cái gì hết, cậu thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi muốn đẩy cậu vào chỗ chết.

“Vương — thúc —— cảm ơn ông —-” Nhìn quản gia, Từ Trạch Á hữu khí vô lực nói rồi sau đó lảo đảo đứng lên.

“Trạch Á thiếu gia cậu đi trước đi, nơi này giao cho ta giải quyết” Quản gia dìu Từ Trạch Á ra tới cửa rồi mới xoay người đóng cửa lại, ông sợ Mộ Dung Lăng Phong sẽ lại điên cuồng lên, như vậy Trạch Á thiếu gia lần này khẳng định là không chạy thoát được nữa, ông chỉ hy vọng Trạch Á thiếu gia sẽ không có việc gì, mà lão gia có thể tỉnh táo lại, bằng không ———-

Đi? Cậu có thể đi nơi nào? Đây là ngôi nhà hạnh phúc nhất của cậu, mà hiện giờ lại trở thành nơi khiến cậu thiếu chút nữa phải mất mạng, baba luôn nói yêu cậu thế nhưng vì một chuyện hiểu lầm liền bóp chết cậu, ngay cả một câu giải thích cũng không cho cậu nói, cậu thật sự sai lầm rồi sao?

Ra khỏi Mộ Dung gia, Từ Trạch Á chẳng biết phải đi nơi nào, không có mục đích. Trời đất bao la cậu mới nghĩ đến nguyên lai không có một nơi nào chân chính dành cho cậu, cậu rốt cuộc nên đi nơi nào đây?

“Mẹ —” Từ Trạch Á ngồi xổm xuống dưới, một màn vừa rồi nghĩ lại vẫn còn rất sợ hãi, giờ phút này cậu hy vọng bao nhiêu có một người bồi ở bên người an ủi cậu, cho cậu một cái ôm ấm áp, chính là không có, mẹ còn ở nước ngoài, chỉ có một mình cậu, không thể tưởng tượng được cuối cùng vẫn là bản thân cậu tự cho là đúng, tự cho là đúng cho rằng nam nhân kia thương cậu coi cậu như con của chính mình mà cưng chiều yêu thương, tự cho là đúng có được một gia đình hạnh phúc, tự cho là đúng cho rằng chỉ cần vĩnh viễn được bồi ở bên người nam nhân kia là tốt rồi —– tự cho là đúng —— tự cho là đúng —– cậu tự cho là mình đúng.

“Ai u, là tiểu thiếu gia nhà ai đây, đã trễ thế này còn một mình ở chỗ này?” Mấy tên dáng vẻ lưu manh đứng vây quanh Từ Trạch Á đang ngồi xổm trên mặt đất, vừa thấy quần áo trên người Từ Trạch Á thì không khỏi hưng phấn, xem ra hôm nay bọn chúnh lại kiếm được không ít nha.

Từ Trạch Á không để ý tới mấy tên đó, trong lòng cậu hiện tại đang bi thương đến cực điểm, tức thì bị một loại sợ hãi bao vây, chỉ cần mở mắt ra sẽ nhớ tới gương mặt dữ tợn lãnh khốc tuyệt tình kia của Mộ Dung Lăng Phong lúc muốn đẩy cậu vào chỗ chết.

“Mau ngoan ngoãn đem hết tiền trong người ra đây, nói không chừng mấy anh sẽ không đối mày như vậy, bằng không đừng trách mấy anh đây không khách khí” Tên đầu xỏ uy hiếp nói

Từ Trạch Á đột nhiên đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy tên lưu manh, mấy tên kia nhất thời sửng sốt, nhưng cậy người đông thế mạnh nên cũng không đem một tiểu thiếu gia như Từ Trạch Á để vào mắt.

“Nhìn cái gì? Tao thấy mày vẫn là ngoan ngoãn đem tiền cùng mấy thứ đáng giá giao hết ra đây ——–

Không phải là muốn thứ đáng giá sao? Cậu cho, hiện giờ cậu ngay cả nơi đi còn không có, hết thảy giấc mộng đẹp cũng không còn, cậu còn cần tiền làm gì, Từ Trạch Á lấy hết tiền trên người ném xuống đất rồi sau đó lập tức đi thẳng hướng phía trước.

“Bộ quần áo này của mày hẳn cũng đáng tiền, mau cởi ra” Nhặt tiền lên, mấy tên lưu manh như trước chắn trước mặt Từ Trạch Á, làm động tác chỉ chỉ lên quần áo trên người cậu.

Quần áo? Bộ quần áo này là lần đầu tiên nam nhân kia dẫn cậu đi dạo rồi mua, đích thật là rất đắt tiền. “Tôi đã đưa tiền cho mấy người rồi” Từ Trạch Á lạnh lùng nói

“Bọn tao không chỉ đòi tiền còn muốn cả quần áo

Không phải là quần áo thôi sao? Hiện giờ cậu còn giữ quần áo lại làm gì? Từ Trạch Á cởi quần áo ném xuống đất.

Một tên nhặt lên nhìn nhìn, cười gian nói: “Hàng hiệu nha, không tồi

“Nếu là hàng hiệu vậy thì quần cũng cởi nốt ra” Một tên đi tới trước mặt Từ Trạch Á đáng giá quần dưới hạ thân của cậu.

Quần sao? Bọn hắn muốn cậu sẽ phải cho sao?

“Mau chạy thôi ——” Một tên không kiên nhẫn thúc giục nói

“Các người đừng có được một tấc lại muốn tiến muốn thước, các người đòi tiền tôi cũng cho, các người đòi quần áo tôi cũng cho, các người còn muốn thế nào?” Từ Trạch Á xoay người lạnh lùng nhìn mấy tên lưu manh, thời khắc sinh tử cậu cũng đã trải qua, chẳng lẽ cậu còn có thể sợ mấy tên lưu manh này được sao.

“Chỉ cần là mấy thứ đáng tiền thì bọn tao đều muốn

Mấy thứ đáng tiền? Cho tới nay cậu chưa từng mong muốn thứ gì đáng tiền, chỉ là một gia đình ấm áp hạnh phúc, mà hôm nay cậu yêu cầu xa vời quá nên ông trời báo ứng cậu sao?

“Mày rốt cuộc chạy hay không chạy?” Mấy tên không kiên nhẫn la hét

“Tôi nói mấy người đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước” Tay Từ Trạch Á gắt gao nắm lại thành nắm đấm, lạnh lùng nói

“Uầy, tiểu nhược miêu cũng muốn phát uy sao?” Mộ tên lưu manh lấy tay vuốt mặt Từ Trạch Á.

Lão hổ không phát uy thì liền coi cậu là nhược miêu sao? Từ Trạch Á một quyền mạnh mẽ đấm vào mặt rồi vào bụng tên kia, tên kia lảo đảo ngã xuống đất.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt” Mấy tên lưu manh tất cả đều ra tay như hổ rình mồi hướng tới Từ Trạch Á.

“BA —-” Một chưởng

“ĐÔNG ——” Một quyền

“————–“

“———–“

“————“

“Tiểu Á, Tiểu Á con không sao chứ?” Nhận được điện thoại, Lạc Tuấn Tiệp rất nhanh đi tới cảnh cục.

“Chú Lạc, thực xin lỗi, đã trễ thế này còn muốn quấy rầy chú” Từ Trạch Á cúi đầu áy náy nhìn Lạc Tuấn Tiệp nói

“Tiểu Á, xảy ra chuyện gì? Vì sao trễ thế này rồi con vẫn còn ở bên ngoài?” Lạc Tuấn Tiệp lo lắng hỏi

“Con —-” Từ Trạch Á ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Lạc Tuấn Tiệp trên gương mặt tràn đầy vết thương.

“Con — như thế nào lại bị thương thành như vậy?” Lạc Tuấn Tiệp đau lòng nâng khuôn mặt Từ Trạch Á lên, khuôn mặt thanh tú ngày xưa hiện tại lại đầy những vết thương to nhỏ.

“Con không sao” Những vết thương với cậu mà nói đã tính là gì? Sao bằng được những đau đớn trong lòng.

“Anh là người giám hộ của cậu bé đi, ký vào đây là có thể đi rồi” Một cảnh sát cầm tư liệu đưa cho Lạc Tuấn Tiệp.

Lạc Tuấn Tiệp tiếp nhận tư liệu nhìn qua, sau lại nhìn cảnh sát lạnh lùng nói: “Mấy tên kia tẫn nhiên đối một đứa nhỏ đánh bị thương thành cái dạng này, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu

“Lạc tiên sinh, tuy là mấy người kia sai trước, thế nhưng mà —–” Cảnh sát vừa nói vừa nhìn về phía mấy người bên trong đang đi ra, đúng là mấy người trấn lột Từ Trạch Á, hiện giờ không phải què thì cũng tập tễnh, so với mấy vết thương trên mặt Từ Trạch Á thì không biết nghiêm trọng hơn bao nhiêu lần, cơ hồ không cả thấy rõ diện mạo.

“Thằng điên, nó chính là thằng điên —-” Mấy tên kia có điểm sợ hãi nhìn Từ Trạch Á nói

“Tuy là thế nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua tôi sẽ khởi tố để cho bọn chúng ngồi tù” Tuy rằng thấy được bộ dáng mấy tên kia Lạc Tuấn Tiệp có điểm hả giận, nhưng vừa nhìn thấy Tiểu Á thì vẫn không muốn bỏ qua cho mấy tên kia.

“Xin anh bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ không dám nữa, đây là tiền với quần áo của cậu ta, chúng tôi đều trả lại hết cho cậu ta, anh bỏ qua cho chúng tôi đi?” Vừa nghe Lạc Tuấn Tiệp nói muốn khởi tố bọn họ vào tù, mấy tên lưu manh bùm một tiếng quỳ ở trước mặt Lạc Tuấn Tiệp cầu xin nói

“Chú Lạc, con không sao, bỏ qua cho bọn họ đi, dù sao bọn họ cũng đã chịu chế tài của pháp luật” Nhìn mấy tên kia, Từ Trạch Á cũng có chút không đành lòng, dù sao cậu cũng đã đem oán hận cùng căm phẫn trong lòng phát tiết hết lên mấy người này rồi, mà hiện giờ tâm tư cậu cũng đã thoải mái hơn, vả lại mấy người này tuy rằng đáng giận nhưng cũng nhận được báo ứng xứng đáng rồi a.

“Nếu Tiểu Á đã nói như vậy, tôi đây sẽ tạm tha cho mấy người, nếu lần sau lại làm chuyện xấu tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu” Cảnh cáo mấy tên lưu manh, Lạc Tuấn Tiệp liền ôm vai Từ Trạch Á đi ra ngoài, đưa Từ Trạch Á về nhà mình.

“Chú Lạc ——-” Từ Trạch Á muốn nói lại thôi nhìn nhìn Lạc Tuấn Tiệp.

“Đừng nói chuyện, chú giúp con xử lí vết thương trước đã” Lạc Tuấn Tiệp lấy hộp thuốc qua, ngồi ở trước mặt Từ Trạch Á, tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện hôm nay phần nào cũng chứng tỏ Từ Trạch Á và Mộ Dung Lăng Phong đã xảy ra chuyện?

“Chú Lạc, thực xin lỗi —-” Từ Trạch Á vừa nói vừa nghẹn ngào khóc.

“Đứa ngốc, nói xin lỗi cái gì, chú không phải đã nói có chuyện gì nhất định phải tìm chú sao?” Lạc Tuấn Tiệp đau lòng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Từ Trạch Á, trong lúc vô ý lại thấy được vết thương ghê người trên cổ Từ Trạch Á, trong lòng căng thẳng vội hỏi: “Tiểu Á, đây là xảy ra chuyện gì? Nói cho chú biết là ai làm con bị thương đến như vậy?

“Này? —- Chú Lạc con không sao, đây là con không cẩn thận đụng phải” Từ Trạch Á kéo kéo cổ áo lên, ánh mắt né tránh, ngôn từ mập mờ nói

“Tiểu Á, chú biết rõ con không phải là đứa nhỏ hay nói dối, con nói cho chú biết có phải do Mộ Dung Lăng Phong làm hay không?” Lạc Tuấn Tiệp đau lòng vuốt ve vết thương trên cổ Từ Trạch Á rồi nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu.

“Chú ta —– con —- chú Lạc ——–” Nhắc đến Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á liền nhớ tới chuyện vừa rồi, không khỏi bi thương nhào vào trong lòng Lạc Tuấn Tiệp khóc nức nở.

Lạc Tuấn Tiệp không hỏi lại chỉ nhẹ ngàng vỗ vỗ lưng Từ Trạch Á an ủi biểu tình của Tiểu Á hắn biết nhất định là do Mộ Dung Lăng Phong, hắn ở trong lòng âm thầm thề, nhất định sẽ không để Mộ Dung Lăng Phong thương tổn Tiểu Á thêm một lần nào nữa, mười năm trước hắn không bảo vệ tốt An Bình, lần này lại thiếu chút nữa thì không bảo hộ được cho Tiểu Á, cho nên, mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, hắn cũng sẽ không tin tưởng tên nam nhân hèn hạ xấu xa kia nữa, sẽ không giao Tiểu Á cho tên nam nhân kia nữa, tuyệt đối sẽ không ———

BB, LNMACN – 77 Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui