Mặc dù Nhiếp Tử Phong đã đáp ứng, nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa an tâm lắm, cho nên cô tính toán lúc anh đi gặp mặt cô sẽ lén đi theo, thấy có chuyện gì không đúng, cô phải nhân cơ hội chạy ra phá hư chuyện của anh.
.
.
Ánh nắng giữa trưa ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, lá cây lung lay theo gió.
Hai cô gái mặc áo T shirt quần jean đeo kính đen đội mũ lưỡi trai, lén lút đi theo sau người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen có gương mặt rất đẹp trai.
Thấy người đàn ông bước vào nhà hàng, một cô gái lập tức muốn đi theo lại bị cô gái kia kéo lại.
le^e quyy do^nn
"Đừng nóng vội, chờ đến khi anh ta ngồi xuống đã, rồi chúng ta mới đi vào.." Triệu An Nhã vỗ vỗ vai bạn tốt an ủi tâm trạng thấp thỏm của cô, cho đến khi thấy Nhiếp Tử Phong ngồi xuống xong, lúc này mới kéo tay Nhiếp Tử Vũ đi vào ngồi đối diện xéo chỗ của anh.
Nhân viên phục vụ bước tới hỏi, Triệu An Nhã tùy tiện gọi hai món đồ uống xong thì bắt đầu ngủ gật.
"Nhã Nhã, cậu đừng có ngủ mà." Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vàng hạ thấp giọng kéo kéo quần áo của cô, đôi mắt ngập nước chợt loé sáng: "Cậu xem người phụ nữ kia cười si mê với anh ấy kìa, nhìn một cái là biết không phải người tốt rồi!" Vậy mà mẹ còn nói cái gì mà dịu dàng hiền thục nữa chứ, nhất định nói dối!
Triệu An nhã miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn, bất đắc dĩ thở dài: "Làm ơn đi đó không phải là si mê, đó rõ ràng là cười khách sáo có biết chưa." Cô kéo tay Nhiếp Tử Vũ ra ngả đầu lên tiếp tục ngủ bù.
Tối hôm qua mất ngủ, ai ngờ sáng nay lại bị Nhiếp Tử Vũ bắt phải rời giường, cô chịu theo cô ấy đi theo dõi đã là nể mặt bạn thân lắm rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng có gọi cô dậy làm cái gì nữa!
"Cậu xem, người phụ nữ kia lại nắm chặt tay của anh, tức chết mình mất thôi!" Nhiếp Tử Vũ trong lòng đầy căm phẫn nắm chặt tay Triệu An Nhã, càng nhìn càng tức giận: "Cái gì mà thiên kim tiểu thư, mình thấy cũng giống như những người phụ nữ kia thôi, vừa nhìn thấy anh mình là muốn leo lên giường anh ấy!"
Nghe vậy, Triệu An Nhã bất đắc dĩ trợn mắt một cái.
Cũng chỉ có những chuyện liên quan tới anh trai của cô ấy mới khiến cô ấy có gương mặt cau có như vậy.
"Tiểu thư à, cậu ở đây tức thì có ích lợi gì đâu, cậu chỉ cần trực tiếp đi tới đó phá hư là được mà." Như vậy đỡ tốn sức.
Triệu An Nhã chẳng qua là nói giỡn thôi, không ngờ Nhiếp Tử Vũ lại coi lời cô nói là thật.
"Đúng vậy." Nhiếp Tử Vũ đột nhiên buông tay của Triệu An ra, sau đó đứng lên nói: "Vậy mình đi qua đó."
Triệu An Nhã còn chưa kịp ngăn cản, thì đã không thấy người ở trước mặt nữa rồi.
※
"Tiểu thư Quan, chúng ta cứ nói thẳng ra vậy.
Tôi và cô sinh ra trong gia đình giàu có, chúng ta nói chuyện yêu đương thì rất không thực tế, cho nên.
.
." Nhiếp Tử Phong mới nói được nửa câu, lại bị một câu nói làm cho ngừng lại.
"Anh."
Giọng nói mềm mại quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Phong sửng sốt, vừa quay đầu lại, một giây sau đã thấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ngọt ngào ngay trước mặt.
"Vũ Vũ." Anh không thể tin được Nhiếp Tử Vũ lại xuất hiện ở trước mặt mình, một giây sau khuôn mặt anh rất khó coi.
Cũng không quan tâm tới nơi này đang có người, anh gầm nhẹ lên với cô: "Đáng chết, Em lại dám bỏ học! Em ngứa da sao? !"
"Hắc hắc." Nhiếp Tử Vũ cười ha hả sờ sờ lỗ mũi, rồi bước lên chen vào ngồi bên cạnh anh, thân mật ôm lấy tay anh, muốn đánh lạc hướng: "Người này chính là chị Quan là thiên kim tiểu thư vừa xinh đẹp vừa dịu dàng sao?"
Bị nhắc tới, cô gái dịu dàng cười một tiếng, gật đầu với cô một cái, "Xin chào, chị là Quan Duyệt.
Em gái, em chắc là tiểu thư Nhiếp, rất hân hạnh được biết em." Lịch sự nhưng có chút khách sáo.
Nhiếp Tử Vũ không trả lời cô ta, chu cái miệng nhỏ nhắn đáng thương nhìn Nhiếp Tử Phong đang có sắc mặt không tốt vì cô kia, nói: "Anh, em rất đói."
Vừa nhìn thấy đôi mắt to vô tội của cô, vẻ lạnh lùng cố chấp của Nhiếp Tử Phong không còn nữa, lập tức mềm nhũn ra.
"Muốn ăn cái gì? Nhưng mà một lát ăn xong em phải ngoan ngoãn lập tức về trường đi học." dienndnle,qu.y don
"Được." Không ngờ Nhiếp Tử Vũ đáp ứng rất nhanh, nghiêng mắt nhìn nét mặt bình tĩnh của Quan Duyệt, đáy mắt thoáng qua một tia gian trá: "Nhưng mà anh phải đưa em trở về trường học." Nhiếp Tử Vũ hất cằm lên, trên mặt lộ vẻ khiêu khích.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong liếc mắt nhìn Quan Duyệt với vẻ xin lỗi, áy náy nói: "Tiểu thư Quan, xin lỗi."
"Không sao." Quan Duyệt lắc đầu, không chịu thua nhìn vào mắt Nhiếp Tử Vũ nói: "Dù sao sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt.".