Bảo Bối Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu FULL


Thấy vẻ mặt cô ta hãm hại mình mà không chút biến sắc, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể nói cực kỳ bội phục hành động của cô ta, đồng thời cũng vì mình mà lại một lần nữa cảm thấy bi ai.

Không ngờ được là mình lại có thể giống như một đứa ngốc bị cô ta tính kế hết lần này tới lần khác!
Quả thật, trên trán của cô ta có thương tích, mọi người cũng sẽ không bao giờ ngờ được là cô ta tự làm mình bị thương, mà sẽ liên tưởng tới việc bị người khác gây nên.
Nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong đen lại, trong con ngươi đen như mực thoáng qua một tia sáng sắc bén khiến người khác không hiểu được.

Anh liếc mắt nhìn Quan Duyệt đang khóc như hoa lê đẫm mưa, cổ họng nghẹn ngào hỏi: "Nhiếp Tử Vũ, em còn có gì muốn giải thích không?"
Nhiếp Tử Vũ khẽ quét mắt nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt hiện đầy lo lắng của anh, cô mạnh mẽ cắn răng.

.
"Anh đã cũng nhận định là do em làm, vậy em có giải thích nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng." Cần gì phải lãng phí nước miếng.
"Tốt lắm!" Nhiếp Tử Phong nhẹ nhàng đẩy Quan Duyệt ra, rồi đưa hai y tá tới cầm máu cho Quan Duyệt, sau đó mới lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, dùng giọng nói lạnh lùng như băng nói: "Em đã nhiều lần gây thương tích cho những người thân của anh, em nói xem anh nên làm gì với em!”
Nói xong, từng bước tiến lại gần cô.
Thấy thế, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ cứng đờ, vội vàng lùi lại mấy bước giữ một khoảng cách với anh.
"Tốt lắm, em cũng vậy, nhắc lại với anh lần nữa! Cho dù anh có tin hay không, em chẳng làm cái gì cả!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ kiên định, không chịu thua nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kiên quyết của Nhiếp Tử Phong.
"À, em cho rằng lời nói không bằng không chứng của em thì anh sẽ tin sao? Nhiều nhân chứng như vậy, em bảo anh phải tin tưởng tất cả những chuyện này không phải do em gây nên như thế nào?" Nói xong, ánh mắt anh lại nhìn lướt qua Quan Duyệt ở bên cạnh, khi rõ ràng nhìn thấy khoé miệng của cô ta cong lên một nụ cười, ánh mắt của anh nhất thời trầm xuống.

"Anh.


.

.

!" Nhiếp Tử Vũ quả thật không biết nói gì nữa, sắc mặt giận đến mức thoắt xanh thoắt trắng, một lúc lâu từ miệng mới nhả ra một câu nói: "Em chưa bao giờ biết thì ra anh lại ngu xuẩn như thế này!" Nói xong, cô không hề nhìn Nhiếp Tử Phong lấy một cái nào nữa, quay đầu liền hướng về phía ngoài cửa đi ra.
"Làm chuyện xấu liền muốn bỏ chạy sao? Nhiếp Tử Vũ, em đứng lại đó cho anh!" Nhiếp Tử Phong gầm nhẹ xong, nhanh chóng đuổi theo.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh sắp theo kịp, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ hoảng loạn, cô theo bản năng nhanh chân chạy tới thang máy, nhưng lại phát hiện thang máy đang đi xuống, vì vậy chỉ có thể đi vào lối cầu thang bộ, nhưng mà tiếng bước chân ở sau lưng vẫn không dừng lại, ngược lại càng lúc cách cô càng gần.
"Đủ rồi!" Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ dừng bước chân lại ở khúc quanh của cầu thang.

Cô xoay người một cái lạnh lùng nhìn về phía sau lưng, Nhiếp Tử Phong đang ở trên cao bễ nghễ nhìn xuống mình, khẽ hét lên: "Nhiếp Tử Phong, rốt cuộc anh muốn như thế nào!"
Cô chịu đủ rồi, thật sự là đủ rồi! Tại sao cô lại phải chịu loại đãi ngộ không công bằng này, tại sao rõ ràng cô làm không những việc đó mà không một người nào chịu tin tưởng cô.

Bọn họ tình nguyện tin tưởng một người mới chỉ quen biết ba năm, cũng không đồng ý tin tưởng một người thân như cô! Không đúng, có khi trong tiềm thức của bọn họ, cô cũng không phải là một thành viên trong nhà họ Nhiếp.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nở nụ cười khổ.
"Anh muốn em phải thừa nhận như vậy sao? Có phải là chỉ cần em thừa nhận là do em làm thì anh sẽ bỏ qua cho em không? Được, vậy em thừa nhận, là do em làm! Tất cả đều do em làm! Là em đã đẩy lão phu nhân xuống lầu, vết thương trên trán của Quan Duyệt cũng do em gây nên! Anh đã hài lòng chưa!” Tâm trạng của Nhiếp Tử Vũ mất khống chế nên quát lên với anh, do kích động mà cả người run rẩy lên giống như chiếc lá rụng cuối thu.
"Vũ Vũ.

.

." Nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, vốn là vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong đang lạnh lùng không thay đổi, trong nháy mắt hiện lên tia đau lòng.


Anh đưa tay ra muốn vuốt ve gò má sưng đỏ của cô, nhưng lại bị Nhiếp Tử Vũ nhẫn tâm đẩy ra.

"Anh tránh ra! Không nên đụng vào em!" Cô không cần anh có ý tốt giả dối! Sau khi hung hăng quăng cho cô một cái tát rồi lại cho cô viên kẹo, cô còn lạ gì!
Nhiếp Tử Vũ quật cường nuốt nước mắt vào trong hốc mắt, hất cằm lên nói: "Lấy được đáp án rồi, bây giờ anh đã hài lòng! Vậy xin hỏi anh có thể để cho tôi đi chưa!”
"Em.

.

." Lông mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại một chỗ.
Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng trợn mắt nhìn anh, hừ lạnh một cái sau đó xoay người muốn đi khỏi, nhưng lại bị Nhiếp Tử Phong kéo lại.
"Anh đang làm cái.

.

." Một câu lên án mạnh mẽ còn chưa nói hết khỏi miệng, Nhiếp Tử Vũ đã bị anh mạnh mẽ kéo thẳng vào trong lòng của anh.

Thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc lượn lờ ở trước mũi, khiến cho trong nháy mắt sự nóng nảy hoảng loạn ở trong lòng cô dần bình tĩnh lại.


Nhưng nghĩ tới mới trước đó một giây anh vẫn còn lạnh lùng trách cứ mình, lỗ mũi của Nhiếp Tử Vũ đau xót, bắt đầu giãy ra.
"Khốn kiếp, buông em ra!" Cô liều mạng đánh vào vòm ngực rắn chắc của anh, lên tiếng phản kháng.
Nhưng mà một lúc lâu sau, Nhiếp Tử Phong chỉ im lặng chịu đựng sự bạo lực của cô, không hề nhăn mày một chút.

Đang lúc Nhiếp Tử Vũ không có cách nào, định há miệng cắn cổ tay đang giữ chặt lấy cô, thì trên đỉnh đầu bỗng dưng vang lên giọng nói trầm thấp của anh.
"Thật sự xin lỗi."
"Ách.

.

." Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người.
Thật sự xin lỗi? Tại sao anh lại muốn nói thật sự xin lỗi với cô?
Cô chợt ngẩng đầu lên, lại hoàn toàn đối mặt với đôi mắt đen nháy đang vô cùng áy náy của anh.
Đôi mắt đen nháy của Nhiếp Tử Phong nhìn vào đôi mắt long lánh trong suốt của Nhiếp Tử Vũ ở trong ngực vì kinh ngạc mà há hốc miệng, trong lòng anh đau đớn quặn thắt lại, vì vậy nhắc lại lần nữa: "Thật sự xin lỗi."
Nhiếp Tử Vũ á khẩu im lặng nhìn anh, một lúc lâu mới phản ứng được.".

.

.

Tại sao muốn nói xin lỗi với em." Còn nữa trên mặt anh tại sao lại hiện lên vẻ đau lòng như vậy…
Cô rất bình tĩnh khiến Nhiếp Tử Phong rất hài lòng, cũng bởi vậy anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Bởi vì anh trách lầm em, cho nên anh mới muốn nói thật sự xin lỗi em, thật sự xin lỗi, là do anh hiểu lầm em, là do anh không nên chưa điều tra tìm hiểu rõ mà đã trách lầm em."
Là anh quá vọng động rồi, là do sự ghen tức của anh quá lớn, cho nên khi nghe cô nhắc tới Lãnh Duy Biệt liền mất đi lý trí, không nói lời nào đã hiểu lầm cô, làm nhục cô.


Anh vì hành động lỗ mãng của mình mà cảm thấy đau lòng.
Nghe vậy, sự mất mát dưới đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ bỗng sáng lên: “Anh… Ý của anh là.

.

."
"Anh tin tưởng em, anh tin tưởng tất cả những chuyện này không phải do em làm." Nếu như nói tối hôm qua anh còn có chút hoài nghi, nhưng vừa rồi vừa chứng kiến thấy nụ cười đắc ý trên khoé miệng của Quan Duyệt, anh đã chắc chắn không phải do cô làm.

Nhiếp Tử Vũ không thể tượng tượng nổi sự biến chuyển của anh, nhưng đồng thời trên gương mặt cũng nở ra nụ cười lạnh lẽo, giọng nói châm chọc: "Ngày hôm qua không phải anh vạn lần chắc chắn là do em làm sao? Thế nào hôm nay lại xác định không phải do em làm rồi?” Trong lòng vô cùng uất ức.
"Vũ Vũ.

.

.

Anh đã biết được sai lầm của mình rồi." Nhiếp Tử Phong vạn lần áy náy nói, thâm tình liếc mắt nhìn cô nói: "Ngày hôm qua là do anh hành động theo cảm tính, quá nông nổi rồi, anh nhận lỗi với em, em đừng giận anh, được không?" Giờ khắc này, anh giống như một đứa bé, cầu xin sự tha thứ của cô.
Chẳng qua là, làm sao Nhiếp Tử Vũ có thể tha thứ cho anh.
Cô lạnh lùng cong môi nở nụ cười, thừa dịp anh chưa chuẩn bị đẩy anh ra, nói: "Không thể nào!" Nói xong, liền nhanh chóng chạy xuống lầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận