"Em đi đi, nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi với anh, vậy em hãy đi khỏi tầm mắt của anh.” Anh kìm nén sự đau đớn trong lòng lại, cố tỏ ra vẻ lạnh lùng nói.
“Sự tồn tại của em nhắc nhở anh chỉ là một người tàn phế.”
"Không, anh không phải là người tàn phế! Bác sĩ đã nói rồi chân của anh vẫn có thể chữa khỏi.
Để em ở lại đây đi, để em bù đắp lại cho anh, đừng đuổi em đi, có được không?” Cô hạ giọng khóc lóc cầu xin anh.
Nhìn bộ dạng đáng thương muốn chết của cô, Nhiếp Tử Phong thật sự không nỡ, nhưng anh không còn cách nào.
Đáy mắt thoáng qua sự đau đớn, mím chặt đôi môi mỏng lại.
Anh không muốn cô có bất kỳ áy náy nào với mình, lại càng không muốn cô thương hại mình, nếu quả thật phải sử dụng cách tàn nhẫn mới khiến cô rời đi, vậy thì…
“Bồi thường phải không?” Đột nhiên, Nhiếp Tử Phong cười lạnh.
Ánh mắt của anh đáng giá trên dưới khắp người của Nhiếp Tử Vũ, đáy mắt nhiễm một tầng **: “Vậy em hãy dùng thân thể để bồi thường lại!”
Nghe vậy, cả người Nhiếp Tử Vũ đơ ra một lúc, cô ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo của anh, cắn chặt răng.
“Được.” Cô đáp ứng.
Mạng của cô đều là do anh cứu, đừng nói chi chỉ là cái thân thể này mà thôi.
“Nếu như đây là cách thức mà anh muốn, vậy em đồng ý, em chỉ cầu xin anh đừng đuổi em đi.”
“Em…” Nhiếp Tử Phong trừng to đôi mắt lên, không dám tin là cô sẽ thực sự đáp ứng yêu cầu vô lý này của anh.
Đang lúc anh im lặng không biết nói gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt kiên định của Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử Vũ lại đột nhiên tiến tới nghiêng người ôm lấy cổ của anh, sau đó dùng cánh môi mềm mại của cô chạm lên môi của anh.
Đây là lần thứ hai cô hôn anh trong một ngày!
So với lần chuồn chuồn lướt nước kia thì cách biệt nhau một trời, lần này nụ hôn của Nhiếp Tử Vũ rất nóng bỏng.
Cô nhớ lại cách thức hai người hôn môi trong quá khứ, dùng lưỡi ẩm ướt liếm cánh môi khô khốc của anh, nhân lúc anh khiếp sợ há hốc ra cái lưỡi xinh đẹp của cô tiến vào, chủ động trêu chọc lưỡi của anh, quấn quít chơi đùa.
Nhiếp Tử Vũ trúc trắc khơi gợi lên ham muốn dưới đáy lòng của Nhiếp Tử Phong.
Lý trí của anh muốn đẩy cô ra, nhưng lại hôn đáp trả lại cô, tay trái bất giác cố định đầu của cô áp sát vào mình, hôn sâu đáp trả lại cô.
Cánh tay còn lại thì vỗ về lưng của cô, xoa đi xoa lại.
Cái hôn này, thể hiện sự áy náy và đau lòng vô hạn của Nhiếp Tử Vũ, cũng thể hiện sự bất đắc dĩ và tình yêu say đắm của Nhiếp Tử Phong…
Không biết giằng co bao lâu, cơ thể của Nhiếp Tử Phong bị trêu chọc cho dựng lên, như một con dã thú xổng chuồng, không bắt trở lại được nữa.
Đột nhiên, anh khàn giọng gầm lên một tiếng, sau đó thuận tiện đè Nhiếp Tử Vũ ở dưới thân mình, thả cô ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ vốn tái nhợt nhưng vì nụ hôn kịch liệt vừa rồi mà đỏ ửng lên, dưới đáy mắt hiện lên chút e lệ, cả người toả ra hơi thở ngọt ngào mê người, khiến cho người ta có loại xúc động muốn nuốt cô vào bụng.
Hai tay chống đỡ ở hai bả vai của cô, đôi mắt thâm thuý của Nhiếp Tử Phong hiện lên một tầng mù mịt.
“Em xác định! ?” Chẳng qua anh chỉ thuận miệng hù doạ một chút để cho cô sợ mà chạy mất thôi, nhưng không ngờ là cô lại thật sự đáp ứng.
Khi nhìn vào đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh, Nhiếp Tử Vũ e thẹn gật đầu: “Vâng.” Nói xong, hai tay lần theo hông của anh ôm lấy thắt lưng của anh, sau đó dùng lực khiến anh đè lên người mình.
Cô to gan làm ra hành động này không thể nghi ngờ đó chính là hành động mời chào anh, khiến cho từ trong ra ngoài của Nhiếp Tử Phong đều muốn cô.
Kết quả là, tất cả những suy nghĩ bị anh quăng sang một bên, nôn nóng muốn chặn môi của cô lại.
Mà Nhiếp Tử Vũ cũng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hôn trả lại anh.
.
.
※
"Các người đang làm cái gì!" Một tiếng thét chói tai cắt ngang hành động của hai người.
Hai người còn đang hôn say mê không kịp phản ứng, một bàn tay đã tiến vào, mạnh mẽ tách hai người ra.
Nhiếp Tử Phong bị kéo ra, Nhiếp Tử Vũ ở dưới thân anh khiếp sợ nhìn về phía người tới, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt.
Đôi mắt áy náy nhìn người mới tới, Nhiếp Tử Vũ giật giật khoé môi muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị đối phương nhanh chân hơn cô một bước nói trước.
“Các người là anh em mà, tại sao lại có thể… Tại sao lại có thể…” Mẹ Nhiếp bị kinh hoảng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Làm sao bà cũng không thể tin được, chính mình lại bắt gặp cảnh hai người bọn họ vô cùng thân thiết như vậy… Nhớ lại một cảnh vừa rồi, sự oán giận của bà lập tức xuất hiện thêm vẻ đau lòng.
Khó có thể tưởng tượng, nếu như bà tới chậm một bước, vậy bọn họ sẽ gây nên sai lầm lớn…
“Con và anh ấy không có quan hệ huyết thống.” Nhiếp Tử Vũ mở miệng phản bác, đôi mi thanh tú nhăn lại thành một đường.
“Nhưng các người vẫn là anh em!” Mẹ Nhiếp dùng lời lẽ chính nghĩa khẽ hét lên, tâm trạng có chút phức tạp.
Nhìn bộ dạng của bà vì mình mà hao tổn tinh thần, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn mạnh mẽ nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía bà: “Bởi vì con hại Tử Phong bị thương, cho nên mẹ mới chán ghét con tiếp xúc với anh ấy có đúng không?” Nếu là như vậy, cô có thể hiểu.
Dù sao bất kỳ bà mẹ nào trên đời cũng sẽ hướng về đứa con có quan hệ huyết thống với mình.
“Tôi…” Nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng mẹ Nhiếp đau đớn.
Không phải như thế, không phải như thế.
.
.
Bà không có chán ghét cô…
Cho dù hôm qua bà đã đối xử nhẫn tâm với cô, nhưng cũng bởi vì quá lo lắng cho Nhiếp Tử Phong, mới bị mất lý trí như vậy.
Nhưng mẹ Nhiếp không có cách nào nói suy nghĩ thực sự của bà cho cô biết.
Khoé mắt khẽ liếc nhìn Nhiếp Tử Phong vẫn đang ngồi trên giường nhíu chặt mày lại nhìn hai người các bà, đột nhiên mẹ Nhiếp đen mặt lại, hít một hơi thật sâu nói: “Nói chung, cho dù như thế nào đi nữa, tôi cũng không cho phép hai người ở chung một chỗ!” Bà lớn tiếng ra lệnh, giọng điệu không thể nghi ngờ rất kiên quyết.
“Vì sao?” Nhiếp Tử Vũ không chịu buông tha, giọng nói có chút run run: “Vì sao bọn con không thể ở chung một chỗ?”
Bởi vì.
.
.
Bởi vì sao? Chắc chắn là bà không thể nói cho cô biết lý do được!
Đột nhiên, một tia sáng chợt loé lên trong đôi mắt của mẹ Nhiếp, ngay sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của bà: “Bởi vì… bởi vì Tử Phong đã có Duyệt Nhi! Bọn họ cũng sắp kết hôn rồi! Lý do này chắc cũng đủ rồi chứ? Tôi không hy vọng cô sẽ đi phá hoại mối quan hệ của bọn họ, có nghe không!”
Kết hôn.
Nghe được hai chữ này, Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người, đồng thời, cũng nở ra một nụ cười cay đắng.
Đúng vậy, sao cô lại có thể quên.
Anh sẽ kết hôn nhanh thôi, anh sẽ nhanh chóng trở thành chồng của người khác…
Nhiếp Tử Vũ cười đau khổ, nhắm mắt lại.
Quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Phong đang thờ ơ, đột nhiên cô có cảm giác mình thật buồn cười, thật không biết xấu hổ!
Bởi vì thiếu chút nữa… Cô đã phá hoại cuộc hôn nhân của anh…
“Con biết rồi.” Cho dù lòng đau như dao cắt.
Nhiếp Tử Vũ cũng vẫn cố nở nụ cười.
Cô dùng ánh mắt ngấn lệ nhìn Nhiếp Tử Phong một lần cuối cùng, để lại một câu: “Chúc các người hạnh phúc, em đi.” Sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng vộ vàng biến mất của cô.
Trong lòng của Nhiếp Tử Phong cảm thấy trống trải, còn mẹ Nhiếp, thì lại lộ ra vẻ áy náy..