Thời gian Nhiếp Tử Vũ ở trong nhà họ Nhiếp càng lâu thì càng phát hiện ra một mặt khác của Nhiếp Tử Phong mà trước đây cô không phát hiện ra, vô cùng trẻ con.
Thỉnh thoảng cô muốn đi ra ngoài, cả ngày anh sẽ không ngừng gọi điện thoại cho đến khi cô về nhà, suốt ngày muốn giữ khư khư lấy cô giống như một đứa trẻ, nếu không nhìn thấy cô thì lại nổi giận.
Trừ cái đó ra, còn có một cái khiến anh dễ tức giận nữa đó là, thời gian bác sĩ làm trị liệu đã lâu mà chân anh vẫn không thể cử động chút nào, nên anh liền đập đồ đạc, hét rống lên để xả giận.
Nhưng chỉ cần có Nhiếp Tử Vũ ở bên cạnh, thì cơn tức giận của anh sẽ nhanh chóng dịu đi.
Mặc dù Nhiếp Tử Phong rất nghiêm túc làm trị liệu, nhưng chân của anh vẫn không hề có chút cảm giác nào.
Ngày ngày, Nhiếp Tử Vũ sẽ dành nhiều thời gian để xoa bóp chân cho anh bằng những loại thuốc tốt nhất, nhưng đều phí công.
Mối quan hệ của hai người mẹ Nhiếp đều nhìn thấy trong mắt, nhưng đối với loại tình huống như thế này, bà vừa mừng vừa lo.
Trừ chuyện cầu xin ông trời khiến cho cái chân của Nhiếp Tử Phong mau khỏi, thì bà còn thật lòng hy vọng, hai người bọn họ đừng làm gì ngoài ý muốn vượt quá mối quan hệ anh em…
.
.
Cứ cách hai ba ngày, thì Lãnh Duy Biệt lại tới nhà họ Nhiếp một lần.
Mặc dù trên danh nghĩa là tới thăm Nhiếp Tử Phong, nhưng người anh thật sự quan tâm chính là Nhiếp Tử Vũ ở đây có được tốt hay không.
Hôm nay, cũng giống như thường lệ là ngày mà khi tan làm thì Lãnh Duy Biệt sẽ tới nhà họ Nhiếp.
Vừa đúng dịp Nhiếp Tử Phong đang ở nghỉ ngơi, vì thế Nhiếp Tử Vũ đưa anh xuống dưới lầu nói chuyện phiếm.
"Sắc mặt của anh nhìn không được tốt lắm, anh ngủ không ngon à?” Nhiếp Tử Vũ nhìn khuôn mặt đẹp trai như tạc kia tràn đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt của Lãnh Duy Biệt trũng sâu thâm quầng lại, nên quan tâm hỏi: "Đừng để mình quá mệt mỏi, lúc nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi, biết không?”
Nghe thấy cô quan tâm giống như sự quan tâm của mẹ, trong lòng Lãnh Duy Biệt trở nên mềm mại.
Vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra gần đây, một sự buồn phiền chợt loé lên trong mắt anh ta rất nhanh khiến cho người ta không phát hiện ra.
Nhưng vì không muốn làm cô lo lắng cho mình, nên anh ta cố gắng tỏ ra bộ dạng không có chuyện gì.
"Anh biết, em cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt, biết không?” Ngược lại, anh ta cũng tỏ ra quan tâm cô.
“Em ở chỗ này có tốt không? Gần đây Tử Phong có làm chuyện gì không nên làm với em…” Nói đến đây, đột nhiên anh ta dừng lại.
Mang theo ánh mắt thê lương, khoé mắt khẽ nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, khóe miệng thình lình cong lên thành một nụ cười cay đắng.
Còn quan tâm tới chuyện này làm gì.
Sao Nhiếp Tử Phong có thể làm chuyện không nên làm với cô được? Mà cho dù có làm, anh lấy tư cách gì mà lại đi hỏi… Dù sao, bọn họ đã không còn là gì của nhau nữa, không đúng sao?
Vẻ mất mát của anh ta lọt vào trong mắt của Nhiếp Tử Vũ, nhưng đối mặt với nụ cười cay đắng của anh ta, cô lại bất lực.
"Anh ấy không làm chuyện gì với em hết, em ở đây rất tốt, anh không cần lo lắng cho em.” Cô chỉ có thể cố gắng trấn an anh ta như vậy, dù sao thì đều là do cô nợ anh ta.
"Ừ." Thông minh như Lãnh Duy Biệt, sao lại không hiểu ý của cô.
Thế nên anh ta cũng biết không nên tiếp tục nói chuyện này nữa.
"Đúng rồi, chuyện của em ở nước Mỹ phải làm sao bây giờ? Muốn đem thân phận của em nói cho Tử Phong biết sao?"
Mọi hiểu lầm giữa bọn đã được làm rõ, anh đã nghĩ, cô không cần thiết phải giấu giếm nữa rồi.
Nhưng mà Lãnh Duy Biệt suy nghĩ như vậy, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
"Không được." Cô cười yếu ớt lắc lắc đầu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia giảo hoạt.
“Có khi giữ bí mật thân phận của em cũng tốt, lỡ như trong tương lai có xảy ra chuyện gì, em vẫn có thể tiếp tục với thân phận kia không phải sao?"
"Cũng đúng." Lãnh Duy Biệt hiểu rõ, gật gật đầu.
"Đúng rồi, Vũ Vũ, anh.
.
."
Giữa lúc Lãnh Duy Biệt muốn nói điều gì đó, thì đột nhiên có một tiếng tiếng thét chói ở trên lầu truyền đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Hai người hoảng hốt cũng nhìn tới nơi phát ra âm thanh, thì thấy một cô giúp việc chật vật vội vã đi xuống cầu thang, mái tóc ướt sũng đang nhỏ nước, quần áo cũng ướt sũng.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vã đi lên phía trước nắm lấy cô ta, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hu hu.
.
.
Cô chủ.
.
." Vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ, nữ giúp việc giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, kích động thiếu chút nữa khóc oà lên ."Cậu chủ.
.
.
Học hic.
.
.
Cậu chủ vừa tỉnh lại nói là khát nước, tôi liền rót cho cậu ấy một ly nước.
Kết quả là cậu ấy hỏi cô đang ở đâu, tôi nói cô và tiên sinh Lãnh đang ở trong phòng khách, cậu ấy liền nổi trận lôi đình, còn hất ly nước lên mặt của tôi… hu hu.”
Cô ta đã trêu chọc người nào chứ, nữ giúp việc kia cảm thấy uất ức.
Vừa nghe xong, nét mặt của Nhiếp Tử Vũ lập tức lạnh xuống.
Cô nhấc chân định lập tức đi lên lầu, thế nhưng mới đi được một nửa đột nhiên nhớ tới Lãnh Duy Biệt vẫn còn đang ngồi đó, thế là lại quay lại ngồi xuống.
"Anh Lãnh, lúc nãy anh định nói gì?” Nhiếp Tử Vũ lo lắng hỏi.
"Anh.
.
." Nhìn vẻ mặt biến sắc của cô, Lãnh Duy Biệt biết tâm tư của cô đã bay tới chỗ của Nhiếp Tử Phong rồi, cho nên anh ta lắc lắc đầu, cố nở nụ cười gượng ép nói: "Không có gì, em mau đi lên xem Tử Phong một chút đi.
Anh còn có chút việc, hôm khác chúng ta lại nói chuyện tiếp." Nói xong liền đứng lên.
"Thế nhưng.
.
.
Được rồi, gặp lại sau." Cô nên nghe anh ta nói cho hết, thế nhưng hoàn cảnh không cho phép, cho nên cô chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của anh ta đi ra cửa.
Mà sau khi bóng dáng của Lãnh Duy Biệt biến mất ở phía sau cánh cửa, Nhiếp Tử Vũ đã vôi vã nhấc váy chạy ngay lên lầu với tốc độ nhanh nhất..