Sau khi được Nhiếp Tử Vũ giám sát chặt chẽ, sự hồi phục của Nhiếp Tử Phong đã nhanh gấp đôi so với trước đó.
Có lúc cả ngày anh đều ngồi trên ghế, nín thở tập trung làm trị liệu phục hồi chức năng, dĩ nhiên thỉnh thoảng anh sẽ cảm thấy chán nản và thất vọng, nhưng chỉ cần Nhiếp Tử Vũ uy hiếp một tiếng là muốn rời khỏi, thì ngay lập tức anh sẽ không lộ ra vẻ mặt thất vọng kia nữa.
.
.
Một ngày kia.
Lúc Nhiếp Tử Vũ đang muốn xuống lầu bưng cơm lên lầu cho Nhiếp Tử Phong, thì bất ngờ, lúc đi vào phòng bếp lại bị cảnh tượng ở bên trong thu hút.
Cô nhìn thấy mấy người nữ giúp việc chụm lại một chỗ, tạo thành một vòng tròn, không biết đang bàn tán chuyện gì, nhưng mà cảnh tượng kia nhìn rất quen thuộc, giống như ba năm trước đây vậy.
Nhiếp Tử Vũ khẽ lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ ở trong đầu, sau đó cầm lấy cái khay mà nữ đầu bếp đã để sẵn đó rồi đi ra ngoài, nhưng mà lúc cô ở đó, nghe thấy một nữ giúp việc bàn tán.
"Ôi chao, làm sao lại có thể phát sinh loại chuyện như thế này nhỉ.
Tiên sinh Lãnh là một người tốt như vậy, thượng đế thực sự quá tàn nhẫn đối với anh ấy rồi.”
Chợt vừa nghe đến ba chữ tiên sinh Lãnh, lập tức Nhiếp Tử Vũ trở nên bối rối.
Ba giây sau, xác định mình không có nghe lầm xong, cô vội vã xoay người đặt chiếc khay ở đó, đi về phía bọn họ.
"Mới vừa rồi có phải các người mới nhắc tới anh Lãnh không?”
Bất ngờ có một giọng nói trong veo xen vào, khiến cho mọi người giật mình, vội quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của cô.
"Cô chủ, cô vẫn chưa biết gì sao?” Một nữ giúp việc chịu trách nhiệm chăm sóc cho Nhiếp Tử Phong trong số đó đứng dậy, đưa cho cô tờ báo mới ra lò, nói: "Tiên sinh Lãnh, anh ấy thực sự quá bi thảm rồi.”
Quá bi thảm?
Trong lòng Nhiếp Tử Vũ căng thẳng, nhận lấy tờ báo mà người giúp việc đưa tới.
Khi ánh mắt hoang mang của cô nhìn thấy cái tiêu đề rất lớn màu đỏ kia thì ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
'Toàn bộ xí nghiệp của Lãnh thị bị tan rã, phải đối mặt với món vợ vài tỷ, mấy nghìn công nhân viên sẽ đi về đâu?’
Dòng tiêu đề cực lớn, phía dưới là nội dung chi tiết được in chữ nhỏ hơn.
Kìm nén nội tâm đang hoảng hốt của mình, Nhiếp Tử Vũ cố gắng ép buộc mình nhìn xuống phía dưới.
Sau năm phút đồng hồ cô đọc hết bài báo không sót một chữ nào, tim của cô cũng vọt lên tận cổ họng luôn.
"Tại sao lại có thể như vậy.
.
." Một câu nghi vấn không thể tin được đã thốt ra khỏi miệng cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ tràn đầy vẻ buồn phiền.
Nhớ lại mấy ngày trước sắc mặt của Lãnh Duy Biệt vô cùng mệt mỏi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ đau nhói, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại.
Trước mắt hiện lên vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh, chẳng lẽ anh muốn nói tới chuyện này…
Anh đối mặt với với sự tổn thất nặng nề như vậy, nhưng mày lại không quan tâm tới anh ấy, một lòng tập trung sự chú ý lên người khác!
Nhiếp Tử Vũ, mày thực sự đã quá tệ rồi!
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không quan tâm tới chuyện gì nữa, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, nhấn một dãy số quen thuộc.
Nhưng chờ một lúc lâu, tiếng nhạc chờ cũng đã tắt, vẫn không bắt máy, cô lại gọi điện thoại tới nhà anh ts, cũng không thể liên lạc với anh được.
Tất cả đều rơi vào bế tắc, Nhiếp Tử Vũ muốn gọi điện thoại tới công ty của anh ta, nhưng vừa mới nghĩ tới, động tác liền dừng lại.
Bởi vì cô không biết số điện thoại chỗ làm việc của anh ta… Suy nghĩ lại những chuyện liên quan tới anh ta, cô phát hiện ra ngoài tên của anh ta và một số tin tức ngoài lề hàng ngày, cô không biết gì về anh ta cả!
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Tử Vũ dâng lên một cảm giác áy náy và hối hận.
Giữa lúc cô đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao, thì nữ đầu bếp đứng ở bên cạnh dường như nhìn thấu sự buồn phiền của cô, vội vàng nói.
"Cô chủ, cậu chủ và tiên sinh Lãnh là bạn thân, tôi nghĩ cậu ấy sẽ biết làm thế nào để liên hệ được với tiên sinh Lãnh thôi.”
Đúng rồi!
Cô ta nhắc tới Nhiếp Tử Vũ mới nhớ tới.
Thế là cô bất chấp, để lại một câu cám ơn rồi xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.
※
Nhiếp Tử Phong ngồi trong phòng đợi, cơm trưa không thấy đâu mà chỉ thấy khuôn mặt lo lắng bất an của Nhiếp Tử Vũ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt anh lo lắng nhìn cô, dò hỏi: "Sắc mặt của em sao lại khó coi như vậy?" Cũng chỉ xuống dưới lầu một chuyến thôi mà, làm sao lại biến thành như vậy?
Không kịp lấy hơi, Nhiếp Tử Vũ đã vội vã chạy tới bên cạnh anh, hỏi: “Anh có biết làm cách nào để liên lạc được với anh Lãnh không?”
Vừa nghe thấy mấy chữ “anh Lãnh”, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong lập tức đen lại.
“Hỏi chuyện này làm gì!” Anh lạnh lùng nói, né tránh ánh mắt của cô, hiển nhiên là không muốn nói thêm về vấn đề này.
"Bởi vì em có chuyện quan trọng muốn tìm anh ấy! Nếu như biết, cầu xin anh hãy nói cho em biết đi." Lãnh Duy Biệt đối với cô không giống như người bình thường, anh ấy không chỉ đối xử với cô rất tốt, mà vào thời điểm cô khó khăn nhất, anh ấy đã đưa tay ra giúp đỡ cô rất nhiều.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, sao cô có thể không quan tâm tới anh được chứ!
"Có chuyện gì quan trọng em cứ tìm anh đây này, không cần tìm cậu ta làm gì.” Nhiếp Tử Phong dăm ba câu muốn gạt chuyện đó qua một bên, không muốn nhắc nhiều tới Lãnh Duy Biệt.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ suy nghĩ một chút, rồi lập tức nhét tờ báo ở trong tay để dưới chân của anh.
Không hiểu, Nhiếp Tử Phong cúi đầu liếc mắt nhìn tới cái tiêu đề của tờ báo, nhưng lại không có chút ngoài ý muốn hoặc biểu hiện ra vẻ khiếp sợ chút nào, chỉ khẽ nhíu mày, tỏ vẻ mình đã biết rồi.
"Làm sao vậy?" Anh khẽ hỏi lại, giọng điệu rất lạnh lùng.
Nhiếp Tử Vũ trừng lớn hai mắt, không thể tin được điều mình vừa mới nhìn thấy.
"Anh không lo lắng gì cho anh ấy sao?" Anh ấy tốt xấu gì cũng là bạn bè của anh, tại sao anh lại tỏ vẻ không chút liên quan nào như vậy.
"Cậu ta cũng không phải là cái gì của anh, tại sao anh phải lo lắng cho cậu ấy chứ?” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nở nụ cười lạnh nhạt, lấy tờ báo vứt qua một bên.
Thật ra, từ lúc Lãnh Duy Biệt về nước tới giờ, anh đã từng nhắc nhở cậu ta, muốn cậu ta để ý những người chú của cậu ta ở trong công ty, nhưng mà cậu ta lại nhất nhất tin tưởng bọn họ sẽ không làm ra chuyện gì.
Bình tĩnh nhìn nhận lại, bản lãnh và thủ đoạn trong thương trường của Lãnh Duy Biệt cũng không thua kém gì anh, nhưng cậu ta hay mềm lòng, tính tình lại lương thiện, quá tin tưởng người ở bên cạnh, cho nên mới có kết quả như vậy.
Nhưng mà Lãnh Thị chỉ có một cái vỏ rỗng mà lại có thể chống chọi được tới ba năm mới phá sản, khiến anh vô cùng bội phục năng lực của Lãnh Duy Biệt.
“Anh…” Nhiếp Tử Vũ bị câu nói lạnh lùng của anh khiến cho tức giận không nói nên lời, một lát sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Anh không định giúp anh ấy sao! ?”
Nhưng mà lại nhận được một câu hỏi ngược lại của Nhiếp Tử Phong: "Vì sao lại anh phải giúp?"
Đôi mắt đen của anh hiện lên vẻ nôn nóng của Nhiếp Tử Vũ, khuôn mặt của Nhiếp Tử Phong hiện lên biểu cảm chuyện không liên quan tới mình.
Tại sao lại muốn anh đi giúp tình địch của mình, hơn nữa người này lại đoạt người phụ nữ của anh ba năm?
“Anh… Được!” Lúc này, Nhiếp Tử Vũ đã tức giận tới mức thất khiếu (Hai mắt, hai mũi, miệng, hai tai) bốc khói.
Cô dùng ánh mắt trách cứ nhìn Nhiếp Tử Phong, vẻ hiểu rõ gật gật đầu: "Ý của anh thật sự là không muốn nói cho em biết anh ấy ở đâu, cũng không có ý định giúp đỡ anh ấy đúng không! Tốt lắm! Anh đã không giúp, vậy thì em sẽ giúp anh ấy!” Mấy năm qua cô cũng kiếm được một ít mặc dù hơi kém so với những siêu sao, nhưng cũng có thể giúp đỡ anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ xoay người đi thẳng ra cửa.
Vừa thấy bóng lưng của cô xoay người đi ra, sự cứng rắn của Nhiếp Tử Phong ngay lập tức trở nên mềm lòng.
“Em đi đâu? Em muốn đi tìm cậu ta có đúng không? Em không biết cậu ta ở đâu sao tìm được chứ!”
“Chuyện này không liên quan gì tới anh! Nhiếp Tử Vũ dừng bước lại, quay đầu lại hét lên với anh: “Em tới trước cửa nhà anh ấy chờ, một lúc nào đó sẽ đợi được anh ấy thôi!” Nói xong tiếp tục đi ra ngoài.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong nổi trận lôi đình.
"Đứng lại, chết tiệt! Nhiếp Tử Vũ, em đứng lại đó cho anh!"
.
.
Kết quả cuối cùng, Nhiếp Tử Phong vẫn nói cho biết Nhiếp Tử Vũ biết, những nơi mà Lãnh Duy Biệt có thể đang ở đó..