Thì ra là bởi vì dạng này nên mới không nghe thấy tiếng gõ cửa của cô!
Nhìn đến đây, Nhiếp Tử Vũ lúng túng không biết nên dừng ánh mắt của mình ở chỗ nào.
Cô nhanh chóng cụp mắt xuống, đang thầm nghĩ có nên quay trở ra rồi gõ cửa nhắc nhở anh không, thì người mấy phụ nữ đang khiêu vũ trên quầy bar nhìn thấy cô.
Nhưng ngoài ý muốn không cảm thấy hoảng sợ, mà chỉ lấy ánh mắt khác thường vừa tiếp tục khiêu vũ, vừa nói:
"Lãnh thiếu, anh có khách đến kìa."
Nghe vậy, ánh mắt của Lãnh Duy Biệt chậm rãi nhìn về phía ngoài cửa.
Khi thấy người đứng ở cửa chính là Nhiếp Tử Vũ, đôi mắt nhất thời tối sầm lại, đẩy người phụ nữ ngồi trên đùi mình ra.
Nhưng cũng không hoảng hốt và khẩn trương, mà thong thả cầm ly rượu ở trên bàn uống như trút vào cổ họng.
Người phụ nữ vô tội kêu lên một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.
Chỉ ngoan ngoãn nhặt quần áo rơi vãi ở dưới đất lên rồi thản nhiên đi qua một bên mặc vào.
"Em tới đây làm gì?" Khuôn mặt điển trai của Lãnh Duy Biệt nở ra một nụ cười nhạt, anh ta dùng ánh mắt thảnh thơi nhìn người đứng ở ngoài cửa chậm chạp không hề cử động, là Nhiếp Tử Vũ, nói: "Đây không phải là nơi mà em nên tới."
Đây là Lãnh Duy Biệt mà cô chưa bao giờ từng thấy!
Mái tóc thường ngày vẫn được chải chuốt gọn gàng ra sau gáy, giờ phút này đang rối tung rơi ở trước mặt, lông mày xếch lên, nhìn dữ tợn, một đôi mắt bình thường vẫn vô cùn dịu dàng, bây giờ lạnh như băng, khoé miệng cong lên gợi lên một nụ cười lạnh lùng.
Thấy thế, trái tim của Nhiếp Tử Vũ căng thẳng, cô giật giật môi, một lúc lâu mới kiềm chế được gợn sóng ở trong lòng, cô dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Em … Em muốn nói bàn bạc với anh.”
"Bàn bạc? Em muốn nói chuyện gì?" Kỳ thực không cần hỏi Lãnh Duy Biệt cũng biết cô muốn nói với mình điều gì, nhưng mà anh không muốn điều đó một chút nào.
“Em đi đi, anh còn có việc.”
Không muốn để cô tiếp tục ở lại đây, Lãnh Duy Biệt nghiêng mặt qua nắm lấy cằm của người phụ nữ ở bên trái hôn lên.
Mà người phụ nữ này cũng ngoan ngoan bò lên lưng của anh ta, phối hợp nhất cử nhất động với anh ta.
"Em không đi! Hôm nay nếu anh không đồng ý nói chuyện với em, em sẽ đợi ở đây nhất định không chịu đi!” Nhiếp Tử Vũ đi tới, ngồi ở sô pha đối diện với anh ta.
Ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Lãnh Duy Biệt, khiến anh ta chói mắt không thể chịu được.
Lãnh Duy Biệt khẽ chửi rủa một câu, đột nhiên ra sức đẩy người phụ nữ ở bên cạnh ra, sau đó gầm lên: “Biến, đều biến hết đi cho tôi!”
Nghe vậy, tất cả những người phụ nữ vội vàng thu dọn đồ đạc chạy lấy người, không đến nửa giây, bên trong phòng bao rộng lớn như vậy chỉ còn hai người Nhiếp Tử Vũ và Lãnh Duy Biệt.
Lãnh Duy Biệt buồn bực lấy tay cào cào mái tóc của mình, rót một ly rượu Vodka, rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó tức giận ném ly rượu xuống đất.
‘Choang' một tiếng, những mảnh vở thuỷ tinh văng lên khắp nơi, lời nói xen lẫn sự tức giận của Lãnh Duy Biệt được nói ra khỏi miệng.
"Em rất phiền phức! Em biết không?" Chất cồn gây tê không chỉ trái tim anh ta mà còn cắn nuốt hết lý trí của anh.
Đôi mắt anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng của Nhiếp Tử Vũ, anh ta quát um lên: "Em có thể tránh ra hay không! Một giây anh cũng không muốn nhìn thấy em!”
Nhìn thấy ánh mắt giận hờn của anh ta, đôi môi của Nhiếp Tử Vũ run run, cô nói: “Đây không phải là lời nói thật lòng của anh.”
"Em!" Bị cô nói trúng tâm sự, Lãnh Duy Biệt ngẩn người ngay tại chỗ.
Thật lâu sau, đôi mắt đục ngầu của anh ta mới lộ ra một chút đau xót, ngay sau đó ngẩng đầu lên, ngả người ngã nằm ở trên ghế sofa, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Nhìn bộ dáng suy sụp của anh ta, Nhiếp Tử Vũ vô cùng xót xa.
Anh khổ sở như vậy, nhưng mà cô lại bất lực.
.
.
Hai người đều tự đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, trầm mặc một lúc lâu, không khí bên trong có chút phức tạp.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ ngước mắt lên, nhìn vào mắt của anh ta, chậm rãi nói: "Có cái gì em có thể giúp anh không?"
Nghe vậy, đôi mắt của Lãnh Duy Biệt khẽ mở ra nhìn về phía cô, vừa là câu trả lời vừa là câu hỏi.
"Anh rất kém cỏi phải không?" Anh ta ẩn ý mở miệng hỏi, đáy mắt trống rỗng không có một gợn sóng.
Nhiếp Tử Vũ giật mình, lắc đầu: "Anh rất tốt, anh là người tốt nhất mà em từng gặp.”
Nhưng mà sau khi nghe thấy những lời này của cô, Lãnh Duy Biệt cười khổ.
"Vậy vì sao đều đối xử với anh như vậy.
.
." Anh ta cúi đầu nỉ non nói, trên mặt vô cùng bi thương.
Lúc mười tuổi ba mẹ đều mất, anh ta được bà nội nuôi lớn ở mước Mỹ xa xôi.
Khi ra đời anh ta không lựa chọn ở lại nước Mỹ phát triển sự nghiệp mà trở về nước tiếp nhận Lãnh Thị.
Anh ta vất vả tâm lực công tác, nhưng mà đổi lấy lại sự phản bội tàn khốc của bọn họ.
Không phải là anh ta không biết những hành động cỏn con của bọn họ ở sau lưng anh ta, mà anh ta chỉ băn khoăn cùng là người một nhà, cho nên đã dễ dàng tha thứ cho bọn họ.
Nhưng không ngờ là Lãnh Thị lại vẫn bị bọn họ vét sạch tài sản, nên mới rơi vào tình trạng phá sản như hiện thời.
Phá sản, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng điều khiến cho anh ta thực sự đau khổ đó chính là tình thân, thậm chí tình thân không đánh đổi được tiền tài và địa vị.
Thật sự là quá buồn cười.
Nghĩ đến đây, trong lòng buồn phiền Lãnh Duy Biệt cầm lấy chai rượu, ngã đầu ngửa cổ ra trút vào họng.
Mà Nhiếp Tử Vũ ngồi đối diện với anh ta cũng không ngăn lại, bởi vì cô biết, giờ phút này anh ta cần phát tiết!
Sau một lúc lâu, khi Nhiếp Tử Vũ trơ mắt nhìn anh ta uống hết một bình rượu, lại đang định lấy một bình nữa, lúc này cô mới mở miệng ngăn cản.
"Uống rượu không tốt cho sức khoẻ, đừng uống nhiều quá, được không?”
Cô có ý tốt khuyên nhủ, nhưng đổi lại là cái cười lạnh của Lãnh Duy Biệt.
"Em đừng có quản anh!" Ngay cả người thân của anh còn không quản sống chết của anh, vậy thì cô quản anh làm gì.
Nghĩ như vậy, Lãnh Duy Biệt hất tay cô ra, cầm lấy bình rượu.
"Bây giờ anh như vậy, sao em có thể không quản anh được chứ!” Nhiếp Tử Vũ nóng nảy nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy vẻ thương xót.
“Anh từng nói vưới em cho dù khổ cực như thế nào rồi cũng sẽ qua đi, em đã làm được rồi, vậy tại sao anh lại không làm được!”
Nghe vậy, động tác rót rượu của Lãnh Duy Biệt dừng lại.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, lúc này mới phát hiện ra mắt của cô đã đỏ ửng lên, đáy mắt dâng lên một tầng mờ mịt.
"Vũ Vũ.
.
." Anh ta kìm lòng không được kêu lên, muốn nói cô đừng buồn nữa.
Nhưng mà cô lại kiên cường gạt mũi một cái, sau đó đi đến bên cạnh anh ta, thừa dịp anh ta còn đang sững sờ lấy đi bình rượu trong tay của anh ta.
"Đừng tra tấn bản thân nữa được không? Em biết anh rất đau khổ, nhưng nếu anh muốn khóc em có thể cho anh mượn bờ vai của em, nhưng cầu xin anh hãy tự thương xót lấy bản thân mình.” Anh ta giống như một người anh trai.
Nhìn thấy anh tiêu cực và đau khổ như vậy, cô cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Trên đời này không có gì là không thể giải quyết được, tất cả sẽ có cách thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, biết không?” Bàn tay cô vuốt ve mi tâm đang nhíu chặt của anh, mũi chua xót, nhất thời nước mắt cũng chảy xuống.
"Anh.
.
." Nhìn vẻ mặt tha thiết mong đợi của cô, cổ họng của Lãnh Duy Biệt cũng nghẹn ngào, đáy mắt đã có chút ươn ướt.
Nhưng mà không tới một phút đồng hồ, hai dòng nước mắt đã lăn dài xuống từ khoé mắt của anh ta.
Nhiếp Tử Vũ vô cùng đau lòng, tiến lên ôm lấy anh ta.
Lãnh Duy Biệt cũng không từ chối cái ôm của cô, mà còn ôm chặt lấy cô.
Giờ phút này Lãnh Duy Biệt không phải là một người đàn ông dịu dàng luôn luôn nở nụ cười có lúm đồng tiền nữa, mà chỉ là một người con trai yếu đuối….