Bảo Bối Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu FULL


Cũng không biết là do lời nói nhẹ nhàng của anh khiến cho người ta yên tâm, hay bởi vì một nguyên nhân nào khác, mà Nhiếp Tử Vũ thực sự như có ma xui quỷ khiến lập tức ngậm miệng lại.
Trong phòng, yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng; ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân lộn xộn và những tiếng chửi rủa không ngừng đang từ xa đi lại gần.

Cách một cánh cửa, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn của người đàn ông kia ở dưới lớp mặt nạ.

Khi nghe thấy bàn tay chạm vào nắm cửa sắt, cô nghe thấy tiếng chốt cửa xoay tròn kêu lên, trái tim của Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt và khẩn trương đập thình thịch.

Bà bàn tay bịt miệng của cô không biết đã đổ mồ hôi từ lúc nào.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nghe thấy một giọng nói xa lạ từ bên ngoài truyền tới.
"Xin lỗi tiên sinh, ông không thể đi vào."
"Vì sao? !"
Sau đó Nhiếp Tử Vũ nghe thấy giọng nói xa lạ ở ngoài cửa nói gì đó, chỉ biết là người đàn ông kia nghe xong thì đạp một đạp lên cửa kêu “rầm” lên một tiếng! sau đó ông ta cũng đi mất.
Chắc khoảng hai phút trôi qua, ngoài cửa đã không còn âm thanh gì nữa rồi.
"Phù." Tảng đá đè nặng trong lòng cũng được dỡ xuống, Nhiếp Tử Vũ không khỏi thở phào một cái.

Cụp mắt xuống nhìn, lúc này cô mới phát hiện ra bàn tay kia vẫn đang bịt miệng của mình, vì vậy vội vàng gạt đi.
"Tiểu thư, anh ta đã đi rồi, cô không cần phải sợ nữa.” Một giọng nói nhàn nhạt khẽ vang lên, không hiểu sao khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy có chút quen thuộc.
Cô vừa quay đầu lại, trong tầm mắt hiện lên một bóng dáng đen thui.
Đó là một người đàn ông hoá trang thành ác ma màu đen bạc, từ múi trở lên mang mặt nạ màu bạc, dưới ánh đèn nhìn có loại cảm giác tà ác.

"Cám ơn sự giúp đỡ của anh." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu đầu với anh, nói xong định mở cửa đi ra.
"Chờ một chút." Người đàn ông kéo cổ tay của cô lại, ngăn cản không cho cô đi.

"Cô vội vã đi ra ngoài như vậy, không sợ người đàn ông kia đang ở bên dưới ôm cây đợi thỏ sao? Tôi khuyên cô vẫn nên ở lại chỗ này chờ thêm một chút.

Cô không có bạn đi cùng sao? Cô có thể nói bọn họ tới tìm cô.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu.

Cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở màn hình lên nhìn, vẻ mặt thoáng trở nên mất mác.
"Hết pin rồi." Cô thở dài một cái, bất ngờ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt chờ đợi nhìn người đàn ông đã ra tay giúp đỡ mình, hỏi: “Anh có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một chút được không?”
Người đàn ông nhún vai, lắc lắc đầu: "Sorry, tôi không mang theo di động."
"Cái đó.

.

." Đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ đảo đảo một vòng, thầm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có thể nhờ anh một việc được không? Anh có thể đi xuống dưới tìm một người giúp tôi không? Chỉ một lát thôi, một lát thôi mà, cầu xin anh.” Cô muốn nhờ anh đi tìm Joe giúp cô, chỉ cần như vậy là cô có thể rời khỏi nơi này rồi.
Chỉ tiếc.

.

.
"Lại một lần nữa phải xin lỗi rồi, rất xin lỗi vì tôi không thể ra khỏi cánh cửa này, bởi vì tôi cũng đang đi trốn người.” Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong nháy mắt vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên suy sụp, cô vòng qua người đàn ông, bắt đầu ngắm nhìn xung quanh căn phòng, nhưng bất đắc dĩ, đây là một gian phòng khách, chỉ có ti vi không có điện thoại.
Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ đang đối mặt với bức tường trắng xanh không ngừng do dự, thì đột nhiên nghe thấy ở sau lưng vang lên tiếng khoá cửa “Cạch cạch” một cái.

Cô vội vã quay đầu lại, cảnh giác hỏi: "Tại sao lại phải khoá lại?”
Người đàn ông quay đầu lại, thản nhiên nói: "Không khóa lại, chẳng lẽ cô muốn để cho người đàn ông kia vào lôi cô ra?” Nói xong, đi về phía Nhiếp Tử Vũ.
"Đừng bước tới đây!" Nhiếp Tử Vũ cảnh giác lùi lại, giữ một khoảng cách với anh.
"Tôi sẽ không làm cô bị thương, không phải vừa rồi cô đã thấy rồi sao?” Cánh môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, anh mở miệng: “Hơn nữa, tôi đã có người phụ nữ mình yêu, ngoại trừ cô ấy ra, tôi sẽ không chạm vào người nào.

Vì vậy cô có thể yên tâm.”
Nghe thấy giọng nói của anh rất kiên định không giống như là đang nói đùa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới cảm thấy yên tâm.
Một căn phòng vắng vẻ, cô nam quả nữ, nếu như là trước đây, Nhiếp Tử Vũ khẳng định là sẽ không chịu được quá một phút đồng hồ, nhưng mà lần này lại rất kỳ lạ, cô có loại cảm giác không muốn rời khỏi.
Thấy cô khoanh hai tay trước ngực đứng ở trước cửa sổ sát đất, người đàn ông có lòng tốt hỏi.
"Muốn uống chút nước trái cây không?” Nói xong, rót một ly đưa cho cô.

Nhiếp Tử Vũ không từ chối mà đưa tay nhận lấy, cám ơn anh xong, ngửa đầu uống một ngụm.

Lúc này cô mới phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, thế là một hơi cô tu hết ly nước trái cây luôn.
“Lại uống thêm một ly nữa nhé?” Người đàn ông lại hỏi.
"Cảm ơn." Nhiếp Tử Vũ không chút để ý cười cười, đưa ly lại để anh rót cho mình một ly.

Bất ngờ, con ngươi của cô chợt loé sáng, nhìn vào ly nước màu vàng, hỏi: “Đây là ly nước trái cây gì vậy? Uống rất ngon.” Lúc đầu cô chỉ là là nước chanh bình thường, không ngờ là càng uống càng thấy ngon, ngoại trừ hương chanh, trong đó còn có hương vị hoa quả khác.

"Là dùng nhiều loại hoa quả để tạo thành.” Người đàn ông giải đáp thắc mắc cho cô, rồi đi đến bên cạnh cô, cùng cô ngắm sao đêm.

“Đúng rồi, tại sao cô lại tới vũ hội hoá trang này?” Người đàn ông hỏi.
"Vạn bất đắc dĩ." Nhiếp Tử Vũ vẻn vẹn nói ra bốn chữ này, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hỏi lại: “Còn anh?”
"Nếu như tôi cũng nói là bất đắc dĩ, cô có tin không?”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ khẽ cười ra tiếng, nhưng lại không nói gì.

Rất kỳ lạ, lần đầu tiên cô ở cùng với người lạ ở trong một căn phòng, nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy cũng không tệ lắm.
"Đêm vẫn còn dài, chờ bạn của cô tìm được đoán chừng chắc vẫn còn rất lâu, không thì chúng ta nói chuyện phiếm đi.” Người đàn ông đề nghị, rồi lại rót thêm cho cô một ly nước trái cây.
"Không phải bây giờ chúng ta đang nói chuyện sao?"
"Ha hả.

.

." Người đàn ông ngượng ngùng sờ sờ mũi, đưa ra đề tài: “Cô đã có bạn trai chưa?”
Lời vừa nói xong, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ dưới lớp mặt nạ trở nên căng cứng, một lát sau, cô khẽ trả lời: “Không có.” Nói xong, trước mắt lại hiện lên một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, trong lòng dâng lên từng cơn đau đớn.
Bởi vì câu trả lời của cô, người đàn ông kinh ngạc tới mức há hốc miệng, dùng giọng điệu không dám tin hỏi: “Sao như vậy được? Một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể không có bạn trai? Cô đang nói dối toi có đúng không! ?”
"Không có, thật sự là không có, tôi không nói dối anh đâu." Nhiếp Tử Vũ cười khổ lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tại này nữa, vì vậy quay sang hỏi lại anh: “Không phải anh nói là anh có người phụ nữ mình yêu sao? Vậy nhất định là bạn gái rồi, không bằng chúng ta nói chuyện về hai người đi.”
Người đàn ông trầm mặc một chút, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cô xác định muốn biết sao?” Anh giống như đang nói chuyện người khác.
"Ừ." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu.

"Cô ấy là người phụ nữ như thế nào?”
"Vậy được rồi." Người đàn ông cúi đầu trả lời, thở dài một hơi rồi nói: "Đầu tiên, tôi muốn đính chính lại một chút, cô ấy không phải bạn gái của tôi, mà là người phụ nữ tôi yêu say đắm.

Tôi yêu cô ấy tới tận xương tuỷ, cả đời này chỉ muốn có một mình cô ấy, nhưng tôi lại không thể xác định, cô ấy có nghĩ như vậy hay không…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui