Nhiếp Tử Phong quay đầu nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn của bà, không hiểu sao trong lòng có cảm giác bất an.
Tay nghề của bà Trần Phương rất tốt, tốt giống như đầu bếp của nhà hàng năm sao, Nhiếp Tử Vũ vừa ăn đã khen, trên bàn cơm tràn đầy tiếng cười của cô.
Ăn xong bữa cơm tối, mặt trời cũng đã xuống núi.
Trước khi đi Nhiếp Tử Vũ để lại số điện thoại cho Trần Phương để liên hệ khi cần, sao đó kéo Nhiếp Tử Phong đang có vẻ mặt kỳ quái rời đi.
Bị kích động nên cô không hoàn toàn chú ý tới, cũng chính trong nháy mắt cô xoay người rời đi, vẻ mặt của bà Trần Phương hiện lên vẻ không nỡ, đôi mắt cũng có chút ẩm ướt.
Tiễn Nhiếp Tử Vũ đi, mãi cho tới khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt của mình, bà Trần Phương mới lưu luyến không rời đi vào trong nhà.
Nhưng không ngờ là ngay lúc đó, có một bàn tay nắm lấy cổ tay của bà lôi trở lại.
Còn chưa kịp phản ứng, đã có một giọng nói sắc sảo vang lên: “Mẹ biết cô ta?”
Bà Trần Phương nhìn lại, trong nháy mắt dưới đáy mắt ưu thương hiện lên một khuôn mặt được trang điểm rất đậm, mà gương mặt này so với gương mặt mà bà vừa tâm tâm niệm niệm kia không khác gì nhau.
“Thuần Nhi?” Bà Trần Phương trợn to hai mắt, nhìn cô ta bằng ánh mắt không dám tin, đột nhiên kích động: “Thật sự là con sao!”
Lạc Thuần trừng mắt lên liếc nhìn bà một cái, sau đó chán ghét hất tay của bà ra, nhìn theo hướng Nhiếp Tử Vũ rời đi, lại hỏi tiếp: “Hai người kia có quan hệ gì với mẹ? Mẹ biết bọn họ sao?” Thỉnh thoảng quay về một chuyến, không ngờ lại gặp được người đàn ông lần trước nhận nhầm cô ta ở sân bay, còn có cả một người phụ nữ không nhìn rõ mặt nữa.
“Mẹ và bọn họ không quen biết nhau.” Nói xong, dưới đáy mắt của Trần Phương hiện lên sự giãy giụa.
“Không quen biết tại sao mẹ còn mời bọn họ ở lại dùng cơm!” Lạc Thuần không hề tin tưởng lời nói của bà.
Nghe vậy, Trần Phương nhìn cô ta chăm chú rồi giải thích: "Hôm nay, thiếu chút nữa bọn họ đã đụng xe vào mẹ, sau đó đưa mẹ đi siêu thị mua đồ ăn để đền bù lại, rồi lại có lòng tốt đưa mẹ về nhà, vì vậy mẹ mới mời bọn họ ở lại dùng cơm.
Đúng rồi, Thuần Nhi, con đã ăn cơm chưa, mẹ nấu món mà con thích ăn nhất …”
Nhưng mà lời nói của bà còn chưa nói hết, đã bị Lạc Thuần cắt ngang không chút lưu tình nào.
“Không cần đâu!” Lạc Thuần ghét bỏ liếc mắt nhìn bà một cái, “Chẳng qua tôi chỉ về nhà lấy hai bộ quần áo mà thôi, lấy xong sẽ đi liền.” Nói xong đi vào trong nhà.
“Thuần Nhi, con vẫn ở cùng một chỗ với người đàn ông kia sao?” Thấy thế, Trần Phương vội vã đi vào theo.
“Người đàn ông kia không thích hợp với con, anh ta đã có vợ và có con rồi, con hãy nghe lời mẹ, không nên tiếp tục lui tới với anh ta nữa có được không?”
“Chuyện của con không cần mẹ quan tâm.” Lạc Thuần lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy.
“Rầm!” Một tiếng vang lên, cánh cửa phòng bị đóng bằng một lực rất mạnh.
Nhìn cánh cửa đóng lại, rốt cục bà Trần Phương không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Bà không trách cô đối xử với mình như vậy, bởi vì tất cả đều do một tay của bà tạo nên.
※
Trở lại nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tử Phong được thông báo là ba Nhiếp đi gặp mặt bạn học, còn mẹ Nhiếp thì đi du lịch với bạn thân của mình.
Nhiếp Tử Vũ về phòng chọn bộ quần áo để đi tắm, sau đó vào tủ quần áo chọn bộ âu phục để mặc, d,0dylq.d.
đột nhiên phát hiện có chỗ là lạ.
Cô quay đầu lại nhìn kỹ một lần nữa, cắn răng thầm nghĩ một chút, lúc này mới thấy chỗ nào không đúng!
“A!” Thét lên một tiếng chói tai, khiến cho Nhiếp Tử Phong vừa mới tắm rửa xong đang đi vào phòng của cô cũng phải hoảng sợ, vội vã chạy vào trong phòng để quần áo.
"Vũ Vũ, xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?" Anh lo lắng nhìn Nhiếp Tử Vũ mặc áo choàng tắm đứng yên tại chỗ đang trừng mắt lên nhìn.
Nhưng mà không biết cô nhìn đi đâu, ánh mắt thất thần.
Một lát sau phản ứng lại, Nhiếp Tử Vũ từ từ quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó khó khăn thốt ra ba chữ: “Không thấy nữa.”
Không thấy? Nhiếp Tử Phong nhăn mày lại.
“Không thấy cái gì?” Anh hỏi.
Nhiếp Tử Vũ mở to đôi mắt ngập nước, bỗng nhiên uất ức nhìn anh, nói: “Cái lắc tay bằng thuỷ tinh mà anh tặng em vào lúc sinh nhật mười bảy tuổi.”
Bởi vì là món quà anh tặng nên cô vô cùng quý trọng, để vào trong kệ rồi từ đó giờ không dám đụng tới, nhưng mà không ngờ vừa nãy nhìn lại không thấy đâu nữa! Và cả một số đồ trang sức bằng kim cương khác nữa.” d,0dylq.d.
“Thì ra là cái này sao.” Nhiếp Tử Phong cười, nhéo nhéo vào mặt của cô nói: “Đánh mất cũng không sao cả, sau này em muốn bao nhiêu thì anh cũng có thể mua cho em, đừng buồn nữa được không.”
Tại sao không buồn được chứ! Nhiếp Tử Vũ hò hét ở trong lòng.
“Nhưng mà không phải do em làm mất, mà là không thấy nữa.” Cô nói rất nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như trái khổ qua.
Nhìn cô vì đau lòng mà bĩu môi lại, quả thật Nhiếp Tử Phong lại nảy sinh ham muốn.
“Hết cách rồi.
Nếu không thì ngày mai anh đưa em đi làm một cái được không?” Không đành lòng nhìn thấy cô đau lòng, anh đề nghị.
“Nhưng mà ngày mai anh còn phải đi làm mà.” Làm sao có thời gian đưa cô đi chứ!
Nhiếp Tử Phong cười cười, vẻ mặt thâm tình nhìn cô, dùng bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô.
“Vì em, cho dù mất đi dự án mấy trăm triệu, anh cũng không tiếc.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ lập tức đỏ ửng lên, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Táo đỏ le^e quyy do^nn
Nhiếp Tử Phong nâng cằm cô lên, đáy mắt hiện lên một tia dục vọng.
Vừa tắm rửa xong cô còn chưa kịp thả tóc xuống, loà xoà ở phía sau gáy, có mấy sợi còn sót lại, nhìn rất gợi cảm.
Sắc mặt thì hồng hào như quả đào mật chín, đôi mi thì vẫn còn dính nước chớp lên chớp xuống, cánh môi thì đỏ mọng bóng láng rất mê người, khiến cho người ta không nhịn được có loại xúc động muốn được âu yếm.
Chiếc áo choàng tắm rất rộng làm lộ ra bả vai mềm mại của cô, và cả thân hình lồi lõm khiến cho người ta vô cùng hứng thú của cô, phía dưới là một đôi chân dài và đẹp khiến cho người ta mơ màng, không khỏi khiến cho Nhiếp Tử Phong nghĩ tới mùi vị của chiếc đùi này ngày hôm qua đã quấn lên thắt lưng của mình.
"Vũ Vũ…" Giọng nói của Nhiếp Tử Phong lại trở nên khàn khàn và trầm thấp.
Đột nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, lúc cô nhìn thấy trong đôi mắt đen kịt của anh hiện lên ham muốn không chút che giấu nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng lên như nước sôi.
“Hôm nay không được, em đang rất mệt.” nói xong, cô vòng qua người anh muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà Nhiếp Tử Phong nhanh tay lẹ mắt đã nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy hông của cô, rồi ôm cô tới chiếc ngăn tủ bằng thuỷ tinh đặt xuống.
“Anh...! anh mau buông em ra.” Nhiếp Tử Vũ muốn chạy trốn, sau đó hai tay của anh lại ôm chặt lấy eo của cô, chân với không tới đất, chỉ có thể gấp tới mức mặt đỏ tới tận mang tai.
“Chẳng lẽ em không muốn kết hôn với anh nhanh một chút sao?” Một tay của Nhiếp Tử Phong không an phận men theo bên ngoài đùi của cô đi lên, quanh quẩn ở bên hông của cô.
“Muốn chứ, nhưng mà…” Táo đỏ le^e quyy do^nn Kết hôn và việc này có liên quan gì chứ.
Anh cười xấu xa khi lấy hai tay của cô khoác lên hai vai của mình, sau đó cúi người ghé sát vào bên tai cô, thổi khí: “Bé cưng à, anh phải nhanh chóng khiến em mang thai mới được.” Nói xong, dùng tay cởi dây lưng áo choàng tắm của cô ra, cảnh xuân bên trong lập tức lộ ra.
Dưới ánh đèn dìu dịu, da thịt của cô trơn mềm như em bé, hai bầu ngực của cô bị anh trêu chọc cho đứng thẳng lên, có màu hồng hồng nhìn rất mê người.
“Anh.” Nhiếp Tử Vũ miệng đắng lưỡi khô gọi anh.
“Vũ Vũ bé nhỏ của anh, không phải em nên đổi cách xưng hô rồi sao?” Vào thời gian đang vô cùng thân mật thế này mà gọi anh là “anh”, điều này khiến cho anh có cảm giác tội lỗi, giống như người con gái anh đang “yêu” thật sự là em gái của mình vậy.
“Vậy em nên gọi anh là gì?” Từng đợt sóng tình trong lòng cuộn cuộn dâng lên, khiến cho cả người cô mềm nhũn sắp không chịu nổi.
Nhiếp Tử Phong cười khẽ một tiếng, một tay nắm chỗ đẫy đà của cô đùa giỡn, rồi thấp giọng nói: “Muốn gọi anh là Tử Phong, hoặc là honey, hay là chồng đều tuỳ ý em chọn.”
Lời nói vừa dứt, Nhiếp Tử Vũ xấu hổ vùi đầu vào trong lòng của anh.
Nhiếp Tử Phong dụ dỗ cô cởi thắt lưng của mình ra, cho tới khi cả hai người đều đã trần truồng hết ra, sau đó cơ thể của cô bắt đầu có phản ứng, lúc này mới hôn lên đôi môi như cánh hoa của cô, nói một câu: “Cô bé ngoan của anh.” Sau đó bắt đầu động thân tiến vào cô.
Chỉ một lát sau, từng đợt rên rỉ và thở dốc như đi vào cõi tiên liên tục vang lên trong phòng để quần áo, hơn nữa sóng sau cao hơn sóng trước, mãi lâu vẫn không thể dừng lại.
※
Ngày hôm sau ——
Nhiếp Tử Phong liền thực hiện lời hứa của anh, sau khi ăn cơm trưa xong thì dẫn cô đi.
Đầu tiên là đi tới cửa hàng tiffany để đặt một chiếc lắc tay bằng thuỷ tinh giống như cái đã mất, sau đó hai người bắt đầu tuỳ ý đi thăm thú một số cửa hàng.
“Anh nhìn thử xem cái này có được không?” Nhiếp Tử Vũ trộm cười hề hề giấu bộ quần áo ở phía sau lưng.
“Hả?” Nhiếp Tử Vũ đang xem cà vạt nghe thấy vậy thì nhìn về phía cô, sau khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi ở trong tay cô xong, khoé mắt lập tức co quắp lại.
“Vũ Vũ, không phải em thực sự muốn anh…”
"Thử xem đi ~ em đảm bảo nhìn sẽ rất đẹp!” Nhiếp Tử Vũ vỗ ngực cam đoan.
"Dù cho em có đảm bảo thì cũng vô ích, bởi vì anh sẽ không mặc loại quần áo như vậy!” Anh ghét nhất là màu hồng nhạt! Thử nghĩ xem, anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Nhiếp Phong mà lại mặc bộ quần áo màu hồng nhạt, còn đâu là uy nghiêm nữa.
"Ôi ~ xin anh đấy, em rất muốn nhìn thấy anh mặc mà.” Màu da của anh rất thích hợp với màu hồng nhạt, cô tự tin là anh mặc vào nhất định có thể khiến cho phụ nữ chết mê chết mệt! Nhưng mà Nhiếp Tử Phong không thèm liếc nhìn lấy một cái, tiếp tục quay đầu xem cà vạt.
“Anh không thử! ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ nhăn nhó lại, ánh mắt hiện lên sự mất mát.
“Ừ, hừm.”
“Được rồi!” Nhiếp Tử Vũ hứng thú cắn cắn môi, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được, nói: “Vậy thì đêm nay em sẽ tới nhà của Nhã Nhã ngủ.”
Một câu nói còn chưa dứt lời, đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong: “Em dám!” Nhìn đáy mắt hiện lên sự nghịch ngợm của cô, thực sự là Nhiếp Tử Phong tức nghiến răng nghiến lợi!
Cô giống như cây thuốc phiện vậy, một khi dính vào thì không thể nào từ bỏ được.
Trời mới biết anh đã ham muốn cô biết bao nhiêu! Tối hôm qua anh và cô liều mạng chiến đấu tới khi trời sáng, mà anh còn cảm thấy chưa đủ, anh không dám nghĩ nếu như không được chạm vào cô, vậy thì anh sẽ điên mất!
Nhưng mà….