Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ chớp mắt một cái, ba người nhà họ Dịch đã chuyển tới được một tuần rồi.
Vừa mới khai giảng, mà đã bận rất nhiều việc, Nhiếp Vũ Vũ thường đi cùng với Triệu An Nhã bận rộn cả ngày, mà tối về tới nhà thì đã mệt gần chết rồi, ăn cơm tối xong thì đi lên lầu nghỉ ngơi.
Có lúc cũng cố chờ để nói chuyện với Nhiếp Tử Phong, để nói cho anh biết chuyện mình đã mang thai, nhưng mà mỗi khi anh xuất hiện thì chưa kịp nói câu nào thì mẹ Nhiếp hoặc là Dịch Minh Lan đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, lại không nói được.
Cứ như vậy rất nhiều lần, tròn một tuần hai người cũng không nói với nhau được câu nào.
.
.
Hôm nay
Ở cửa hàng bách hoá, Dịch Minh Lan e thẹn nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm nào của Nhiếp Tử Phong, sau đó dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói: “Anh Tử Phong, ở đây có nhà hàng không, em muốn…”
Nhưng mà không đợi cho cô ta nói hết câu, Nhiếp Tử Phong đã lạnh lùng cắt ngang lời của cô ta: “Đưa cô ấy đi.” Cánh tay vung lên, trợ lý phía sau vội vàng đi lên.
Hôm nay theo thông lệ là ngày anh sẽ đi xem xét ở cửa hàng bách hoá, nhưng không ngờ mới sáng sớm mẹ Nhiếp đã bảo anh đưa cô ta đi cùng, trên danh nghĩa là chủ nhà dẫn khách đi tham quan, nhưng mà Nhiếp Tử Phong sao có thể không đoán ra được mục đích của mẹ Nhiếp là muốn cho bọn họ có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Không nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của anh, Dịch Minh Lan nhẹ nhàng nói: “Anh Tử Phong, người ta muốn cùng đi ăn cơm trưa với anh, có được không?” Nói xong cánh tay của cô ta muốn khoác lấy cánh tay của anh.
“Xin lỗi, tôi không đói.” Nhiếp Tử Phong nhích sang bên cạnh, tránh thoát khỏi cánh tay của cô ta.
Bất ngờ, anh dừng bước lại lạnh lùng nhìn về phía Dịch Minh Lan, vào lúc cô ta còn chưa kịp mở miệng anh đã nói: “Còn nữa, mời cô giữ một khoảng cách với tôi.
Hôm nay tôi tới đây để làm việc, không phải đi dạo phố với đại tiểu thư như cô!”
Nghe vậy, nụ cười yếu ớt của Dịch Minh Lan nhất thời cứng ngắc trên khoé môi.
“Anh không thích em?” Một lát sau, cô ta lại khẽ mở miệng: “Hay là em đã chọc giận anh chỗ nào rồi?”
Thấy cô ta đã thu bớt lại thái độ, Nhiếp Tử Phong cũng nguôi giận đi một chút, dù sao cũng là con gái bạn thân của ba mẹ, không thể đối xử với cô ta quá khắt khe được, nhưng mà … Nên biểu hiện ra một cách rõ ràng mới được.
“Tôi không ghét cô, nhưng tôi không hi vọng vợ chưa cưới của tôi hiểu lầm tôi có gì đó với cô.” Để cho cô ta khỏi quấn lấy mình nữa, chẳng thà khiến cho cô ta thấy khoảng cách của mình và cô ta.
“Chưa… vợ chưa cưới?” Vẻ mặt của Dịch Minh Lan nhất thời trở nên trắng bệch, mất đi tiêu cự.
“Anh đã có vợ chưa cưới?” Vì sao bác gái lại không nói cho cô biết? !
“Đúng vậy.” Nhiếp Tử Phong trịnh trọng gật đầu, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng: “Hơn nữa cô cũng biết cô ấy đấy.”
Biết cô ấy?
Trong đầu của Dịch Minh Lan thoáng hiện lên những người mà mấy ngày nay cô ta mới tiếp xúc, vốn cũng không có nhiều người chỉ thoáng cái đã đoán ra, nhưng mà cô ta không dám tin.
“Người mà anh nói tới không phải là…” Cô ta trừng mắt lên không dám tin đây là sự thật, nhưng khi cô ta nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Nhiếp Tử Phong xong, tâm trạng như rơi xuống vực sâu.
Lại là Nhiếp Tử Vũ!
Nhìn Nhiếp Tử Phong ở trước mặt đang nở một nụ cười vui vẻ, Dịch Minh Lan tức giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé Nhiếp Tử Vũ ra thành mảnh nhỏ!
Cô thật sự không biết cô ta có cái gì tốt! Suốt ngày chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng người khác, chỉ thiếu mỗi trên mặt viết mấy chữ “Tôi là một đứa nhỏ ngoan ngoãn”, ngoài vẻ mặt kiên cường của cô ta ra, cái gì mình cũng đều hơn cô ta hết, thế nhưng cô ta lại đoạt được tình yêu của Nhiếp Tử Phong, một tuần nay thậm chí cô ta còn đoạt được sự thương yêu của ba cô nữa!
Dựa vào cái gì chứ!
Nghĩ tới đây, đáy mắt của Dịch Minh Lan chợt hiện lên sự đố kỵ.
“Nhưng mà cô ấy là em gái của anh, các người sao có thể kết hôn được!” Cô nghe mẹ Nhiếp nói mặc dù bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng mà cũng là anh em trên danh nghĩa.
Vừa dứt lời, chỉ thấy sự lạnh lẽo chợt loé lên trong đôi mắt của Nhiếp Tử Phong, nhân tiện anh cong môi lên nói: “Vấn đề này không cần một người ngoài như cô phải lo lắng!”
“Anh…”
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi phải đi làm việc, Tiểu Tống, chiều nay cô cũng không cần phải đi theo tôi.
Làm phiền cô hãy đưa cô Dịch đi dạo một vòng.” Nhiếp Tử Phong dặn dò một hơi.
“Vâng ạ.”
Sau đó, Nhiếp Tử Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn Dịch Minh Lan đang tái mặt đi, mà đi tới mục tiêu tiếp theo.
Nhìn bóng dáng của anh nhanh chóng biến mất trong thang máy, Dịch Minh Lan không khỏi nổi giận đùng đùng, nhưng lại ngại nơi mình đang đứng, nên cô ta chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào trong lòng.
Trợ lý đứng ở bên cạnh nhìn cô ta, cung kính hỏi: “Cô Dịch, cô muốn đi ăn gì ạ.
Ở đây cơm trưa có món Tây còn có…”
"Không cần!" Dịch Minh Lan không chút lưu tình cắt ngang lời nói của cô, khi nhìn xung quanh mình có những ánh mắt kinh ngạc nhìn tới, lúc này cô ta mới thấy mình đã thất lễ.
Vậy là vội vàng nở một nụ cười, nhìn người trợ lý đang ngơ ngác nói: “Chị đi đi, em muốn đi dạo một mình.”
“Nhưng mà…” Trợ lý còn muốn nói điều gì đó nữa, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Dịch Minh Lan, vội gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, tôi đi đây.” Nói xong, liền chạy đi mất.
“Nhiếp Tử Vũ chết tiệt!” Dịch Minh Lan nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên này, ánh mắt nhất thời dâng lên một cơn tức giận.
Cô ta giận dữ xoay người muốn rời khỏi đây, nhưng mà sau khi nhìn thấy bóng dáng của hai người, nhất thời cô ta cảm thấy sửng sốt.
Dđienn damn leie quyýdon.
Là cô ấy!
Gương mặt quen thuộc dù trang điểm rất đậm, nhưng mà có hoá thành tro cô ta cũng nhận ra!
Dịch Minh Lan cười lạnh nhìn Nhiếp Tử Vũ ăn mặc hở hang rất thân thiết ôm một gã đàn ông ngoại quốc, không thèm để ý ở trước mặt mọi người rất thân mật, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác chán ghét.
Có Nhiếp Tử Phong rồi mà còn ở bên ngoài câu tam đáp tứ, không ngờ cô ta lại là loại phụ nữ như vậy! Loại phụ nữ như cô ta, sao có thể xứng với Nhiếp Tử Phong được!
Nhìn bóng dáng của hai người dần đi xa, đáy mắt của Dịch Minh Lan chợt loé lên.
Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, sau đó chạy đuổi theo, vào khoảnh khắc hai người kia hôn môi, cô ta nhanh chóng chụp lại.
Mặc dù chỉ chụp được mỗi gò má, nhưng vẫn có thể nhìn ra người phụ nữ trong hình chính là Nhiếp Tử Vũ.
Nhìn bóng dáng đi xa kia, Dịch Minh Lan nở một nụ cười lạnh lùng, lập tức cúi đầu xuống bấm một dãy số.
.
.
※
Ban đêm, mọi thứ trên núi Dương Minh đều vắng lặng.
Nhiếp Tử Vũ kéo tấm thân mệt mỏi trở lại nhà họ Nhiếp, nhưng mà chào đón cô không phải là cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng, mà là một màn đêm tối như mực.
Đầu óc hỗn loạn, mấy ngày nay liên tục bận rộn khiến cho cô sắp không thở nổi nữa.
Dđienn damn leie quyýdon.
"Xin lỗi bảo bối, trong khoảng thời gian này mẹ đã khiến con chịu khổ rồi." Cô sờ sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình, bất đắc dĩ nói.
Lúc cô bị Triệu An Nhã lôi kéo vào giúp vận chuyên những dụng cụ âm nhạc để chuẩn bị cho bữa tiệc chào đón tân sinh viên, cuối cùng cũng đã hoàn thành, giờ có thể nghỉ ngơi rồi.
Cũng may mọi chuyện cũng đã xong xuôi! Bây giờ cô chỉ cần tẩy trang lớp trang điểm đậm trên mặt, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khoẻ hơn rất nhiều!
Ngẩng đầu lên nhìn bên trong nhà họ Nhiếp một mảng đen kịt, con người của Nhiếp Tử Vũ chợt tối lại, có chút hoang mang.
Tại sao đêm nay lại không có ai ở nhà….