Lời nói lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ nào, lạnh như băng, khiến cho người ta không nhịn được run rẩy cả người.
Người nào không biết cứ nghĩ rằng người nói những lời này là Nhiếp Tử Phong, nhưng mà lúc này những lời nói kia lại phát ra từ trong miệng của Nhiếp Tử Vũ.
Nhiếp Tử Vũ nói lời này ra, nhiệt độ xung quanh như ngưng đọng lại, khiến cho không khí ở xung quanh ngột ngạt sắp không thở nổi.
Trợ lý sợ ngây người, Lạc Thuần cũng ngây ngẩn cả người, mà bản thân người trong cuộc là Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ, thì lại cứ nhìn nhau chằm chằm, có một cảm xúc phức tạp khó nói thành lời ở giữa họn họ, khiến cho bọn họ không thể dễ dàng mở miệng được.
Sự đau đớn trong ánh mắt kia của cô, khiến cho ánh mắt của anh cũng đau nhói lên.
Nhiếp Tử Phong ngơ ngẩn nhìn khoé môi khẽ nhếch lên thành nụ cười khổ sở của cô, đã hiểu ra người nào mới thực sự là cô.
Là anh đã sai rồi! Hơn nữa đã vô cùng sai lầm! Anh đã hiểu lầm cô! Anh thậm chí còn xem người phụ nữ khác là cô, thiếu chút nữa đã làm nên chuyện có lỗi với cô…
Buồn bực, hối hận, áy náy, tất cả những cảm xúc không ngừng dâng trào lên trong ngực trong tâm trí của anh, nhưng mà đối mặt với sự đau lòng hiện lên trên khuôn mặt của cô, anh lại không mở miệng nói được lời nào.
Im lặng, nghĩa là cam chịu.
Nhìn vẻ mặt buồn bã và áy náy của anh, Nhiếp Tử Vũ đau lòng như dao cắt.
Anh không giải thích, nghĩa là muốn nói hai người bọn họ…
Đôi mắt của cô chua xót nhìn đánh giá hai người, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hô hấp khó khăn, trong bụng cũng cuộn lên không ngừng, cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên, một giây sau cô khom người ói ra.
Mà những người vốn đang vây quanh người cô lập tức lùi ra xa mấy bước, chỉ có anh vẫn đứng nguyên.
“Oẹ…” Tiếng nôn ẹo tê tâm liệt phế vang lên, nhưng mà ngoại trừ nước thì không nôn ra bất cứ thứ gì cả.
Nhớ lại cảnh tượng mà cô vừa mới thấy lúc nãy, kết hợp với tình cảm bi thảm của mình lúc này, thoáng một cái nước mắt của Nhiếp Tử Vũ đã trào ra.
Cô cảm giác như mình đã nôn tới mức tất cả lục phủ ngũ tạng cũng sắp nôn ra ngoài, cả người cô mềm nhũn ra, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được điều gì.
Trong không khí tràn đầy sự chua xót.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Tử Vũ ngồi thẳng lên, lấy chiếc khăn tay mà trợ lý đưa tới lau lau khoé miệng, câu nói đầu tiên cô thốt ra là: “Cô muốn anh ấy sao? Được, tôi tặng anh ấy cho cô.
Như vậy thì sau này cô không cần phải đóng giả thành tôi để đi dụ dỗ anh ấy nữa.”
Đôi mắt của cô ngân ngấn nước mắt, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại quật cường ép trở lại, sau đó hất cằm lên nhìn thẳng về phía Lạc Thuần đang đứng ở bên cạnh.
“Tôi…” Lạc Thuần kinh ngạc, không ngờ cô lại có thể nói ra câu nói kia.
Vốn cô định tiếp tục giả vờ để khiến cho Nhiếp Tử Phong không phân biệt được, nhưng không ngờ sự bình tĩnh của cô ấy đã để lộ ra cô ấy chính là Nhiếp Tử Vũ! Bây giờ nên làm gì đây? Tiếp tục giả vờ hay là bỏ qua? Lạc Thuần đấu tranh ở trong lòng.
Không! Nếu như mà bỏ qua thì Nhiếp Tử Phong sẽ khiến cô vô cùng mất mặt! Nghĩ tới đây, đáy mắt của Lạc Thuần loé lên vẻ kiên định, cuối cùng dùng giọng nói nũng nịu nói.
“Rốt cục cô đang nói cái gì vậy chứ? Anh ấy vốn là của tôi mà, nhưng mà cô là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Cô ấy không khóc không gây khó dễ, cô không tin là mọi chuyện lại đơn giản như vậy? Đương nhiên cô cũng không tin ý tốt của cô ấy.
Nhưng mà khi Lạc Thuần nhìn thấy khoé mắt đỏ ửng của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng không khỏi cảm thấy quặn thắt lại, dường như cô có chút áy náy với cô ấy.
Không, tại sao cô lại phải có cảm giác áy náy với cô ấy! Từ nhỏ cái gì cô ấy cũng có, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông thôi, cô không cần phải cảm thấy áy náy với cô ấy làm gì!
“À…” Nhiếp Tử Vũ khẽ cười một tiếng, rồi khẽ liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đang đứng bên cạnh, lúc cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh xong, trong nháy mắt cô như sơi xuống vực sâu vạn trượng, thoáng cái thịt nát xương tan.
Cô nên tiếp tục cãi lại ư? Cãi lại rằng mình mới thực sự là Nhiếp Tử Vũ chân chính?
Thôi đi, vẫn nên quên đi thì hơn…
Cô buồn bã và hối tiếc lắc lắc đầu, quyết định quên đi.
Dù cho cô là Nhiếp Tử Vũ thật thì đã làm sao? Chuyện giữa bọn họ đã như vậy rồi, nói nhiều hơn nữa thì cũng có tác dụng gì, vì vậy… Sau khi Nhiếp Tử Vũ hít một hơi thật sâu, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt.
Sau đó bỏ lại một câu: “Chúc các người hạnh phúc.” Sau đó, liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô, cả người của Nhiếp Tử Phong run lên muốn đuổi theo cô, nhưng mà lý trí đã nhắc nhở anh còn có chuyện phải xử lý cho nên chân giơ lên lại hạ xuống.
Lạc Thuần nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ đã khuất dần, lúc này mới từ từ thở phào một cái, quay đầu lại nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Nhiếp Tử Phong, một giây sau nở ra một nụ cười dịu dàng.
Nhìn tình hình này, chắc chắn là anh đã tin tưởng mình mới chính là Nhiếp Tử Vũ thực sự!
Đáy mắt khẽ loé lên tia gian xảo, cô ta thâm tình nhìn Nhiếp Tử Phong nói: “Tử Phong, chúng ta đi vào thôi.” Nói xong theo thói quen ôm lấy cánh tay của anh, cười thoải mái như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhiếp Tử Phong cũng không hề từ chối cái ôm của cô ta, đôi mắt của anh lặng lẽ liếc nhìn Lạc Thuần đang mỉm cười rất đỗi dịu dàng kia.
Mấy giây sau, đột nhiên bàn tay của anh đẩy cô ta tới vách tường, vào lúc cô ta chưa kịp phản ứng, bàn tay của anh đã đặt vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta.
Anh nhếch môi mỏng lên, lạnh lùng thốt ra một câu nói khỏi miệng, “Tôi tin là cô có rất nhiều lời muốn nói với tôi!” Không phải là câu hỏi mà là khẳng định.
“Ưhm…” Bất ngờ bị anh tập kích như vậy khiến cho Lạc Thuần hoảng hốt, vẻ mặt trắng bệch ra, hàm răng cũng không tự chủ được run lên bần bật.
Cô ta mở to đôi mắt lên sợ hãi nhìn anh, khó có thể tưởng tượng được người đàn ông hung ác ở trước mặt này lại là Nhiếp Tử Phong!
Ở chung mấy ngày, cô ta vẫn cho rằng anh là một người lịch sự và nho nhã, là một người đàn ông mười tốt rất hoàn hảo.
Bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy anh tức giận như vậy, giống như là sứ giả tới từ địa ngục vậy, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Em…” Cô ta giãy giụa giống như muốn nói điều gì đó, nhưng mà không đợi cho cô ta nói xong, Nhiếp Tử Phong đã hung hăng đẩy cô ta một cái thật mạnh đi vào trong phòng làm việc.
Rồi nghe thấy một tiếng “Rầm”, cửa phòng đóng lại, hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh.
※
Sau khi rời khỏi tập đoàn Nhiếp Phong, cuối cùng Nhiếp Tử Vũ không chịu được nữa mà rơi những giọt nước mắt vô cùng ấm ức kia.
Không thèm để ý tới sự kinh ngạc của người qua đường, cô khóc giống lên, nước mắt tràn ra như nước lũ, vừa khóc vừa chạy lại phía đầu đường.
Đợi cho tới khi khóc hết nước mắt xong, lúc này cô mưới gọi taxi, sau đó nói địa chỉ cho họ.
.
.
Cả đêm Nhiếp Tử Vũ không về, đây là chuyện mà Nhiếp Tử Phong đã dự đoán được.
Nhưng mà điều anh không ngờ được là, Nhiếp Tử Vũ đã đi tròn ba ngày rồi! Điều này khiến cho anh càng thêm lo lắng, có khi nào cô lại rời đi giống như ba năm trước đây không.
Không quan tâm tới công việc còn đang bề bộn, anh ở nhà cả ngày để chờ cô về.
Anh gọi vô số cuộc gọi, di động cũng bị anh gọi cho nóng máy lên luôn, cũng cho người đi khắp những nơi mà cô có thể ở, nhưng mà mãi vẫn không tìm thấy bóng dáng của cô đâu.
Không mang chứng minh thư, không có hộ chiếu, trên người chỉ có mỗi một chiếc điện thoại di động và ít tiền lẻ, cô có thể đi đâu?
Trong lòng Nhiếp Tử Phong đau khổ, giữa lúc anh bực bội muốn bắt đầu nổi trận lôi đình, thì cô lại xuất hiện..