Bầu không khí trở nên gượng gạo, mỗi người đều có một vẻ mặt khác nhau.
Nhiếp Tử Vũ thì không biết làm sao, Nhiếp Tử Phong thì kiên định, còn mẹ Nhiếp thì lại có vẻ mặt oán giận, ngay cả người không liên quan là Dịch Minh Lan thì lại có sự vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Đối với ánh mắt sáng quắc của mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Vũ không tự chủ được trở nên run rẩy, cũng không nói được nửa lời.
Cô nên nói cái gì bây giờ? Nói vì mình không chịu tha thứ nên Nhiếp Tử Phong mới quỳ xuống sao, hay nói là mình không có cách dễ dàng đáp ứng được yêu cầu của anh nên anh mới không chịu đứng lên? Nhiếp Tử Vũ có một loại dự cảm rất mạnh mẽ, cho dù cô nói gì đi nữa, thì mẹ Nhiếp cũng sẽ rất oán hận cô.
“Con không có lời nào để nói.” Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt cụp mắt xuống, cong môi nở một nụ cười yếu ớt.
Đáy mắt cô hiện lên sự đau đớn, nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười, hai cái rất mâu thuẫn, khiến cho người ta không đoán ra được cảm xúc nào mới là cảm xúc thật sự của cô.
Nhiếp Tử Vũ trả lời một cách rất bình thản khiến cho mẹ Nhiếp hơi ngẩn người ra, đôi mắt sáng của bà khẽ liếc nhìn cô một cái, thoáng nhìn thấy khoé miệng của cô hiện lên nụ cười cay đắng.
Vì vậy, trong lòng lại thấy căng thẳng, một tình cảm phức tạp dâng trào trong lồng ngực của bà.
“Con đi theo mẹ đi lên lầu.” Mẹ Nhiếp nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói với Nhiếp Tử Vũ.
“Không được!” Một giọng nói khác vang lên không thua gì giọng nói lạnh lẽo của bà, phát ra từ miệng của Nhiếp Tử Phong: “Chính con tự làm sai nên con cam tâm tình nguyện quỳ xuống, chuyện này không liên quan gì tới Vũ Vũ cả.”
Vốn nhìn thấy anh quỳ như vậy bà đã vô cùng tức giận rồi, bây giờ lại thấy anh nhận tất cả mọi tội lỗi lên người của mình, nhất thời mẹ Nhiếp cảm thấy trong lòng mình như có một ngọn lửa đang bùng cháy lên, khiến cho tất cả sự kiên nhẫn của bà thiêu thành tro.
“Nhiếp Tử Phong, con điên rồi sao! Mẹ đẻ ra con, nuôi con lớn bằng này cũng chưa từng bắt con phải quỳ lần nào! Rốt cục con đã làm chuyện gì không thể tha thứ được mà phải quỳ với con bé như vậy!” Nhìn thấy con trai ruột của mình quỳ gối với người khác, khiến cho người làm mẹ như bà sao có thể không đau lòng được, trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt của mẹ Nhiếp trở nên lạnh lùng nhưng cũng không thèm liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ một chút nào.
Nghe thấy lời nói nghiêm khắc của bà, trái tim của Nhiếp Tử Vũ cũng trở nên lạnh giá, thật vất vả mới ngăn những giọt nước mắt trở lại, lúc này chúng lại tràn ra, khiến cả gương mặt cô như phải bỏng.
Thời gian này, thái độ của bà đã thay đổi không phải là cô không nhìn thấy.
Nhưng mà cô chỉ cho là nhất thời bà không tiếp nhận được chuyện con gái bỗng nhiên trở thành con dâu, cô ngây thơ mà nghĩ rằng: chờ qua một thời gian nữa thì bà sẽ tiếp nhận được chuyện của bọn họ, không ngờ rằng chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Bây giờ xem ra, không phải là bà không tiếp nhận được, mà là bà ghét bỏ mình, căn bản sẽ không thèm tiếp nhận!
"Nhiếp Tử Vũ, con lập tức tới thư phòng của mẹ!” Mẹ Nhiếp đang cố gắng nhẫn nhịn đề mình không nổi nóng tại đây, cũng bởi vậy gương mặt của bà nhăn nhúm lại.
Trước đây bà còn có cảm giác áy náy đối với cô, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại sự oán hận.
Đáng lẽ năm đó bà nên nghe theo lời của mẹ chồng, đưa cô tới cô nhi viện.
Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp xoay người một cái, sải bước đi nhanh lên lầu.
Còn Nhiếp Tử Vũ cũng chỉ hơi ngẩn ra, rồi cũng lập tức ngoan ngoãn đi lên theo bà.
“Vũ Vũ, không nên qua đó.” Nhiếp Tử Phong thấy thế, vội vàng đứng dậy từ dưới đất.
Anh vội vàng kéo vạt áo của cô lại, muốn ngăn cản cô, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, lạnh lùng bỏ lại một câu.
“Đừng để cho em phải ghét anh.” Sau đó nhân lúc Nhiếp Tử Phong đang tròn mắt lên, rút tay ra đi lên.
Nhìn thấy bóng dáng của hai người nhanh chóng khuất bóng sau khúc quanh lên cầu thang, không hiểu sao Nhiếp Tử Phong có một loại dự cảm không lành…
※
Trong thư phòng rộng lớn như vậy, chỉ có chiếc đồng hồ phát ra tiếng kêu “tích tắc, tích tắc”, một cánh cửa mở ra, một phong thái mang đậm tình trí thức hiện ra ở trước mặt.
Nhiếp Tử Vũ theo bà vào thư phòng rồi thấy bà khoá cửa lại, sau đó đi lại ngồi trên ghế sô pha.
“Ngồi đi.” Trong khoảng thời gian đi lên lầu, mẹ Nhiếp đã tạm thời nén sự oán hận xuống tận đáy lòng.
Bà khẽ nhìn vẻ mặt vô cảm của Nhiếp Tử Vũ, đát mắt chợt loé lên sự đau lòng mà người khác không dễ phát hiện ra.
“Cám ơn.” Nhiếp Tử Vũ rất khách sáo và xa lạ nói lời cám ơn, rồi ngồi xuống sô pha đối diện với bà.
Sự thân thiết của hai người trong quá khứ đã không còn chút lại chút gì nữa, lúc này chỉ còn lại sự trầm mặc.
Sau một khoảng thời gian khá dài, cô mới nhìn thấy mẹ Nhiếp nhấc môi lên.
Nhiếp Tử Vũ cho rằng bà gọi mình vào thư phòng là muốn hỏi nguyên nhân xảy ra chuyện vừa rồi, nhưng mà điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn là, bà không hề nhắc tới, nhưng mà điều mà bà nói ra khỏi miệng lại khiến cho tim của cô đập chậm một nhịp.
“Mẹ định ghép Minh Lan và Tử Phong thành một đôi, con cảm thấy như thế nào?” Tuy là hỏi, nhưng mà trong giọng nói của bà không hề có chút nào gọi là hỏi ý kiến cả, mà giống như là đang khẳng định.
Bởi vì nghe thấy câu nói này của bà, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cũng quặn thắt lại, nhưng mà cũng không hề nói một câu nào.
Bởi vì dạo này xảy ra rất nhiều chuyện, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô trở nên gầy gò không còn chút thịt nào, sắc mặt trở nên tiều tuỵ, một đôi mắt to không còn mang theo ý cười như trước kia nữa, mà lúc này Nhiếp Tử Vũ nhìn như người đang bị bệnh, không hề có chút sinh khí nào.
Nhìn vẻ mặt đầy kiên định của mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười châm chọc hỏi: “Mẹ muốn nghe con nói điều gì?” Thì ra, bà chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện của mình và anh… Một giây này, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ nguội lạnh như tro tàn.
Đôi mắt của mẹ Nhiếp lặng lẽ nhìn thấy sự cô đơn trong đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ, bà khẽ run lên.
Tình cảm mẹ và con gái lâu như vậy, không phải bà không có chút tình cảm nào với cô, nhưng mà lúc này không thể mềm lòng, vì thế trong chuyện này chỉ có thể bỏ qua sự đau lòng của cô thôi.
“Mẹ hi vọng con sẽ chúc phúc cho bọn họ.” Bà không phải là thánh, nếu như bắt bà lựa chọn một trong hai đứa bé, thì người mà bà bảo vệ sẽ là con trai ruột của mình.
Mặc dù cũng đã dự đoán trước được, nhưng mà khi Nhiếp Tử Vũ nghe thấy lời nói không chút che giấu này của bà, vẫn không nhịn được mà muốn khóc lớn lên.
“Nếu như con nói con không thể chúc phúc cho bọn họ được thì sao?” Cô nhịn cảm giác muốn khóc xuống, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Mẹ biết là anh ấy đã cầu hôn với con, mẹ cảm thấy anh ấy còn có hứng thú muốn cưới người khác làm vợ sao?”
Câu nói của cô dường như nói đúng trọng tâm, khiến cho mẹ Nhiếp chậm chạp mãi không có phản ứng.
“Đó chỉ là chuyện mà các con tự mình làm ra, mẹ không hề công nhận! Không chỉ là bây giờ, mà sau này mẹ cũng không đồng ý chuyện của các con!” Bà tuyên bố một cách ngoan độc, vẻ mặt rất khó coi.
Nhìn thấy ánh mắt của mẹ Nhiếp khữ loé lên vẻ lo lắng, khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ trắng bệch, nở nụ cười rất đẹp nói: “Mẹ không nhìn thấy anh ấy yêu con rất nhiều sao? Anh ấy vì muốn cầu xin con đừng đi, thậm chí anh ấy còn không quan tâm tới tự tôn và lòng kiêu ngạo của mình mà quỳ xuống dưới chân của con, chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm để cho con trai của mẹ vì không cưới được con mà phải sống một cuộc sống đầy đau khổ sao?”
Bà đã không thèm để tâm tới tình cảm mẹ con trước đây, vậy thì cô cố giữ thì cũng đã làm sao? Cô cảm kích công ơn nuôi dưỡng cho tới bây giờ của bà, nhưng cái này cũng không có nghĩa là cô sẽ buông tha cho tình yêu của mình! Lequydoon
“Mẹ…” Một câu nói này đã nói lên nỗi đau trong lòng của mẹ Nhiếp.
Đối mắt với khí thế bức người của Nhiếp Tử Vũ, bà kinh ngạc, bởi vì bà chưa từng nghĩ, cô sẽ nói ra những lời nói này.
“Con thực sự muốn như vậy sao?” Bà nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Con chỉ nói ra sự thật mà thôi.” Nhiếp Tử Vũ nâng cằm mình lên.