Bảo Bối Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu FULL


Nhưng mà không đợi bà nói một câu hoàn chỉnh Nhiếp Tử Vũ đã đứng dậy đi vào trong bếp, lúc quay ra trong tay cô cầm một cái bát và một đôi đũa.

Trước ánh mắt kinh ngạc của bà Trần Phương cô đã quay lại và ngồi xuống, sau đó đặt cái bát xuống trước mặt của bà, lấy cái bát ta san sang cái bát nhỏ của bà, cô thản nhiên nói:
“Nhiều lắm, cùng ăn đi ạ.” Nói xong, cũng bắt đầu gắp ăn.
Thấy thế bà Trần Phương không khỏi nở nụ cười vui mừng, cầm đôi đũa lên nhưng bà cũng không ăn ngay, mà gắp đồ ăn cho vào trong bát của Nhiếp Tử Vũ, nói: “Con gầy quá, nên ăn nhiều một chút.”
Nhiếp Tử Vũ cảm động, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, khoé mắt nóng lên, lỗ mũi chua xót.

Cô bỏ vào miệng gật gật đầu: “Cám ơn.”
Sau đó bà Trần Phương cũng bắt đàu ăn.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng khách trở nên im lặng, chỉ có tiếng đũa chạm vào bát vang lên.
Mùi vị như thế nào, Nhiếp Tử Vũ cũng không quá để ý.

Cô chỉ biết là mình rất đói, giống như đã đói từ lâu lắm rồi, không ngừng gắp bỏ vào miệng.

Gặp phải hàng loạt chuyện như vậy, chắc là cô cũng bị chấn động một thời gian cũng không bình thường lại như trước được, nhưng không ngờ lúc này lại bình tĩnh được như vậy.


Ăn được một nửa ở trong bát, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn bà Trần Phương ở đối diện.
Giống như là cảm nhận được tầm mắt chăm chú của cô, bà Trần Phương cũng từ từ ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi: “Sao thế?”
“Dì…” Nhiếp Tử Vũ do dự muốn nói cái gì đó, nhưng hình như cổ họng có cái gì đó ngăn lại không thốt thành lời được.

Đối mắt với sự kinh ngạc của bà, cô hít một hơi thật sâu, khẽ nở nụ cười yếu ớt.
“Tại sao lại đối xử với con tốt như vậy?” Cô hỏi: “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, tại sao lại đối xử với con tốt như vậy?”
Nghe vậy, bà Trần Phương sửng sốt, một lát sau xấu hổ sờ sờ mũi, vẻ mặt bà hiện lên sự hiền lành: “Không biết vì sao, dì cảm thấy không nhịn được mà muốn đối xử tốt với con, chắc là vì con cùng độ tuổi với con gái của dì cũng nên…” Bà nói đôi ba câu giải thích cho có lệ, muốn nói lảng sang chuyện khác, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại nắm chặt không chịu buông.
“Thật sự là vì nguyên nhân này sao?” Cô hít một hơi thật sâu hỏi, trong ánh mắt hiện lên chút chờ mong: “Mà không phải là vì nguyên nhân nào khác?”
“Ừ…” Bà Trần Phương chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

Vốn cho là Nhiếp Tử Vũ nhận được câu trả lời thì sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng mà một lát sau cô buông đôi đũa ở trên tay xuống.

Giữa lúc bà Trần Phương định mở miệng hỏi thì lại nghe thấy giọng nói của cô vang lên trong không khí.
“Tại sao lại muốn vứt bỏ con?”
Bảy chữ vô cùng đơn giản, nhưng mà sức công phá của nó lại vô cùng lớn.

Bà Trần Phương phát run, đôi đũa trong tay rơi xuống kêu ‘lạch cạch’ một tiếng ở trên mặt bàn.


Bà nhìn đôi mắt đang ngân ngấn nước mắt của Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt bà dại ra.

Không nhìn thấy sóng to gió lớn ở dưới đáy mắt của bà, Nhiếp Tử Vũ mấp máy cánh môi, nước mắt rơi xuống lã chã như những hạt trân châu bị đứt dây, lăn xuống gò má.
“Tại sao lại muốn vứt bỏ con?” Cô nhấn mạnh lặp lại một lần nữa, dưới ánh đèn những giọt nước mắt của cô chảy xuống đã thể hiện sự bất lực và đau lòng của cô ngay lúc này, khiến cho người ta đau xót.
“Con…” Lần thứ hai nghe thấy cô thốt ra những lời này, sức công phá của nó cũng không thua gì câu nói trước đó.

Vẻ mặt đau thương của Nhiếp Tử Vũ đã kích thích thần kinh của bà, những giọt nước mắt của cô rơi xuống không ngừng đánh vào trong lòng của bà, khiến cho ngay cả hít thở thôi bà cũng cảm thấy khó khăn.

Một lát sau, bà run run đôi môi, nói mãi không được một câu: “Con… Con đã biết…?”
“Dì hy vọng con không biết sao?” Nước mắt rơi xuống theo hai má rơi vào trong miệng, vị hơi mằn mặn.

Hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền từ lúc nào rồi.

“Những năm qua dì vứt bỏ con, dì có ăn ngon ngủ yên không? Dì có từng nghĩ tới, đứa nhỏ bị dì vứt bỏ nó như thế nào không? Nó có sống tốt không? Bộ dạng như thế nào? Học hành ra sao? Những điều này dì có từng nghĩ tới không?” Trước khi biết được sự thật, mặc dù mấy năm qua cô sống rất tốt, nhưng cô không lúc nào nghĩ tới người mà đã vứt bỏ mình.

Đoán xem người đó đã mang theo tâm trạng như thế nào để vứt bỏ mình, tại sao lại muốn vứt bỏ mình.

Những lời nói của cô khiến cho những đau đớn nhiều năm ở trong lòng của bà Trần Phương được khơi ra, chỉ trong nháy mắt, nước mắt của bà lã chã tuôn rơi.

Bà không thể tin được che miệng của mình lại, lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Làm sao mà mẹ không nghĩ, những năm gần đây, không ngày nào là mẹ không nghĩ.” Nhớ tới lúc mà bà mới vứt bỏ cô, mỗi tối bà đầu không ngủ được, thường xuyên muốn tới để ôm cô về.

Nhưng mỗi khi nhìn lại thực tế, bà chỉ có thể âm thầm rơi lệ.
Bà không có gì cả, cái gì cũng không thể cho cô được, để cho cô cùng theo bà chịu khổ chẳng bằng để cho cô có cuộc sống tốt hơn
“Vậy tại sao mẹ lại muốn vứt bỏ con!” Nhiếp Tử Vũ không thể hiểu nổi, trong lúc bà không mở miệng cô lại nói: “Chỉ vì nghèo thôi sao? Chẳng lẽ vì nghèo mà nhất định phải vứt bỏ đứa nhỏ mà chính mình đã mang thai chín tháng mười ngày sao?”
“Mẹ…” Liên tục bị chất vấn bà Trần Phương không thể chống đỗ, muôn vàn sự uất ức hoá thánh nước mắt tràn ra ngoài, bà mãi không nói được câu nào.

Một lát sau, bà lần lượt hít sâu một hơi để bình ổn lại nội tâm của mình, sau đó nói: “Mẹ không muốn vứt bỏ, mà là bất đắc dĩ.

Huống chi đối phương lại là ba ruột của con, ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Nhưng mà hôm nay con mới biết được sự thật!
Nhiếp Tử Vũ nói thầm trong lòng.

,
Sự im lặng của cô, không thể nghi ngờ chính là cơ hội cho bà Trần Phương giải thích.

Bà vội vã quẹt nước mắt đi, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ đã nín khóc rồi, nói: “Lúc mẹ sinh các con thì mới có mười tám tuổi, khi đó thì ông bà ngoại của các con lại vừa mất, một cô gái cô đơn một mình như mẹ thì có thể làm được gì? Vì vậy mẹ chỉ có thể giao con cho ba của các con thôi.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên cứng đờ, đột nhiên ánh mắt tối đi.

“Các con?” Đây là ý gì? Cô dùng ánh mắt để hỏi.
Thấy thế, bà Trần Phương chớp chớp đôi mắt, cắn cắn môi nói: “Con còn có một người chị, con bé ra đời sớm hơn con mấy phút đồng hồ, các con là song bào thai.” Bà khẽ kể lại, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ.
“Chị, song bào thai…
Trước mắt chợt hiện lên khuôn mặt giống cô y như đúc, Nhiếp Tử Vũ vội vàng hỏi: “Có phải chị ấy có khuôn mặt giống con y như đúc không?”
“Đúng vậy.” Bà Trần Phương gật gật đầu.

“Cách đây không lâu mẹ nói cho nó biết sự tồn tại của con.

Chị gái của con tuy rằng có ngỗ nghịch một chút, nhưng cũng không phải là người xấu.

Con bé tuỳ hứng như vậy tất cả là do mẹ, bởi vì mẹ đã không dạy bảo con bé tốt.” Cũng hơn phân nửa là do sự ích kỷ của con bé.

Mười tám năm trước, lúc bà nghèo khó nê đưa cả hai đứa tới nhà họ Nhiếp, nhưng mà bà lại nổi lòng tham muốn giữ lại một đứa nhỏ của ông, cho nên mới tạo thành Lạc Thuần của bây giờ.

,
“Chị ấy…”
Trần Phương nói tới đây, Nhiếp Tử Vũ cũng hiểu hết toàn bộ rồi.

Thì ra, người phụ nữ kia có bộ dạng giống mình như đúc cũng không phải là ngoài ý muốn mà là chị gái của mình! Điều này cũng đã giải thích được, vì sao cô ấy biết giả trang thành mình để xuất hiện ở trước mặt của Nhiếp Tử Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận