Ánh mặt trời xán lạn, khúc xạ lên chiếc hộp gấm màu đen, tạo thành những tia sáng mềm mại.
Nhiếp Tử Phong há hốc miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gấm àm Nhiếp Tử Vũ nhét vào trong tay mình, trong lòng vốn không được bình tĩnh lại bị giày vò như vậy, tim đau như cắt.
"Vũ Vũ.
.
." Một lúc lâu sau, anh mới thốt ra khỏi miệng hai chữ.
Sự buồn bã trong ánh mắt trở nên lạnh lùng, cau mày lại khiến cho người ta đau lòng.
“Vì sao… Tại sao lại đem nó trả lại cho anh…” Giọng nói của anh mang theo chút thê lương.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người bốn mắt nhìn nhau đau đớn, bầu không khí trở nên im lặng một cách đáng sợ.
“Anh không nhìn thấy là em rất nghiêm túc sao?” Trong lòng Nhiếp Tử Vũ quặn thắt lại, cũng không nhìn vẻ mặt bi thương của anh, lạnh lùng nói: “Đem chiếc nhẫn của anh về, sau này tặng cho người phụ nữ anh yêu.”
Cuộc nói chuyện chỉ hơn mười phút ngắn ngủi, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy như là một thế kỷ, cô không biết mình có thể chống chọi được bao lâu nữa, nhưng cô biết mình chỉ có cách coi thường anh, mới khiến cho anh chết tâm được.
Nhiếp Tử Vũ xúc động, đầu óc rối bời.
Vì ngăn không cho nước mắt chảy xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Sau này anh sẽ yêu người phụ nữ khác.” Trên thế giới này, anh có thể yêu bất kỳ ai, ngoại trừ cô ra…
“Không đâu!” Nhiếp Tử Phong kích động khẽ hét lên, lần thứ hai đưa tay lên nắm lấy bả vai của cô.
“Đời này kiếp này anh chỉ yêu một mình em!” Trên thế giới này, anh sẽ không yêu người phụ nữ khác!
“Nhưng em sẽ không yêu anh cả đời cả kiếp này.” Cô lấy ánh mắt hờ hững nhìn anh, nhẹ nhàng gạt bàn tay đang nắm trên bả vai mình ra, lùi lại mấy bước giữ một khoảng cách với anh.
Lời nói của cô rất kiên quyết không hề có chút do dự nào, từng chữ từng chữ như những nhát dao, đâm vào tim anh khiến cho tim anh đầy những vết thương.
Trong lòng Nhiếp Tử Phong căng thẳng, một câu nói buồn bã được thốt ra từ ánh môi của anh: “Người phụ nữ anh yêu là em.” Lời nói của anh rất kiên định, không cho phép xem thường.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ nao nao, mấy giây sau cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo như băng của anh, “Tình yêu của em đối với anh theo thời gian đã giảm bớt đi rất nhiều, em nghĩ không bao lâu nữa thì em sẽ không có cảm giác gì với anh nữa, sau này em sẽ yêu người đàn ông khác!” Như vậy anh vẫn còn chưa hết hy vọng sao!
Nhưng không ngờ lại đổi lấy một câu nói giận dữ của Nhiếp Tử Phong.
"Nhìn anh nói!"
Bị anh ép buộc nhìn về phía của anh, nhìn ánh mắt chân thành kia của anh, Nhiếp Tử Vũ có một loại xúc động muốn nhào vào ngực của anh, đáng tiếc sự thật tàn nhẫn kia đã nhắc nhở cô từng giây từng phút, cô không thể làm ra chuyện gì vi phạm luân thường đạo lý được.
Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ trở nên kiên định, cố nuốt nước mắt quay trở lại, cô mím chặt môi, bàn tay thả ở hai bên nắm chặt lại thành quyền.
“Nhẫn trả lại cho anh, chúng ta… Coi như ngày đó chưa từng xảy ra chuyện gì.” Cô nói rất nhẹ nhàng, không hề có chút lưu luyến nào, nhưng mà trong lòng lại quặn đau từng cơn.
Chưa từng có chuyện gì xảy ra…
“Điều này… Là những lời nói thật lòng của em?” Một lúc lâu, anh mới khẽ thốt ra được một câu nói như vậy.
“Ừ.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu.
Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của cô, Nhiếp Tử Phong ngoài đau khổ ra cũng không có bất kỳ cảm giác nào khác.
“Em đang nói đùa sao?” Anh khó khăn nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, đôi mắt đen láy như một đầm nước.
Bởi vì câu nói kia của cô, Nhiếp Tử Phong như đang ở trong hầm băng, từ đầu cho tới ngón chân đều trở nên lạnh lẽo.
Trong không khí tràn ngập sự đau khổ, sự im lặng của hai người khiến bầu không khí ngột ngạt không thở nổi.
“Được, anh hiểu rồi.” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn cô, thu lại vẻ mặt của mình.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc hộp đựng nhẫn kim cương, đột nhiên mở hộp ra cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó mím môi lại, lấy sức rồi ném chiếc nhẫn kim cương vào bụi cỏ cách đó không xa, theo một đường pa-ra-bôn thật dài, cạch cạch” một tiếng, chiếc nhẫn đã bị ném không nhìn thấy đâu.
Trong lòng Nhiếp Tử Vũ đau xót, đáy mắt lập tức hiện lên một tầng nước, cô muốn khóc, nhưng mà cô biết mình không thể khóc, nếu như cô vừa khóc ra, thì tất cả mọi chuyện trở thành kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ!
“Em đã nói không cần chiếc nhẫn này, vậy thì trên đời này không ai có thể có nó được!” Nói xong câu đó, anh không đứng lại lâu hơn nữa, mà xoay người rời đi ngay.
Mà nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của anh, tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ dần dần càng trở nên mơ hồ.
Lúc bóng dáng anh khuất sau chỗ quẹo không nhìn thấy nữa, hai hàng nước mắt nóng bỏng của cô từ khoé mắt chảy xuống…
Xin lỗi, xin lỗi.
.
.
.
.
“Anh làm cái gì vậy!” Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ mở to đôi mắt nhìn Nhiếp Tử Phong đứng ngoài cửa, trong tay cầm theo túi lớn túi nhỏ, trên gương mặt tái nhợt và tiều tuỵ tràn ngập sự kinh ngạc.
Cô phải nói những lời đủ tuyệt tình mới khiến cho Nhiếp Tử Phong rời đi được, Nhiếp Tử Vũ cho là điều này sẽ khiến cho anh hết hy vọng với mình, nhưng không ngờ vào lúc chập tối anh lại xuất hiện, hơn nữa lại còn xuất hiện ở trước cửa nhà cô.
“Anh…” Nhiếp Tử Vũ không thể tin được nhìn anh, đôi môi mấp máy muốn nói điều gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Nhiếp Tử Phong cắt đứt.
“Không có gì, cũng ở lại tạm trú giống như em mà thôi.” Ngây ngốc chìm đắm trong đau khổ cả buổi trưa, cho dù anh nghĩ theo mọi cách đều cảm thấy kỳ lạ! Đương nhiên, anh sẽ không tin theo lời cô nói, cho dù là một chữ cũng không tin.
Bởi vì cho dù xa cách ba năm cô cũng không quên mình, thì chỉ thoáng một cái cô đã nói không còn yêu anh nữa, điều này làm sao khiến cho người ta tin tưởng được? !
Một giây, hai giây.
.
.
Nhiếp Tử Phong muốn vòng qua người cô đi vào, nhưng mà chưa đi được hai bước đã bị Nhiếp Tử Vũ vội vàng kéo lại.
Đôi mắt đen láy khôi phục lại sự rực rõ và chói sáng như sao, anh dịu dàng sờ soạng khuôn mặt của cô, thoạt nhìn tâm trạng cũng không tồi.
“Anh điên rồi sao? Anh đang làm cái gì, tại sao lại có thể tuỳ tiện vào trong nhà người ta như vậy!” Cô bị hành động của anh làm cho hồ đồ, đồng thời không hiểu sao trong ngực lại không còn đau như vậy nữa.
Mặc dù miệng thì nói ngăn cản lại, nhưng mà trong lòng cô lại có cảm giác vui vẻ.
“Em có thể vào, vì sao anh không thể?” Nhiếp Tử Phong hỏi lại như chuyện đương nhiên.
“Đó là bởi vì…”
“Bởi vì em là con gái của chủ nhà này có đúng không?” Trước khi cô mở miệng nói hết Nhiếp Tử Phong đã cắt ngang lời của cô.
“Nếu nói như vậy thì anh lại càng có lý do để ở lại! Em ở nhà anh lâu như vậy, chẳng lẽ không cho anh ở trong nhà em một thời gian ngắn được sao?” Nhiếp Tử Phong hài lòng nhìn cô ngây người ra như phỗng, nở một nụ cười.
Anh tin cô nhất định có chuyện gì đó bí mật không thể nói ra được, nếu cô đã không chịu nói, vậy thì anh cứ bám chặt lấy cô, như vậy thì một ngày nào đó cô khắc phải nói ra!
“Anh… Anh đã biết? Làm sao mà anh lại biết được?”
Nhiếp Tử Vũ run run mở miệng, đáy mắt là vẻ không thể tin nổi.
Không phải là mẹ Nhiếp đã đem tất cả mọi chuyện nói cho anh biết đấy chứ? Mới nghĩ tới đáp án này, Nhiếp Tử Vũ lập tức bác bỏ ngay.
Không, không có khả năng, nếu như quả thật là anh đã biết hết mọi chuyện, hẳn là anh sẽ hiểu những điều cô làm, sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô nữa mới đúng! Nhưng mà bây giờ…
Dưới ánh mắt khiếp sợ của cô, Nhiếp Tử Phong khẽ cúi người ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói một câu: “Trên đời này có một công ty gọi là “Thám tử tư.”.