Sau khi chia tay Nhiếp Tử Phong mỗi người một ngả xong, Nhiếp Tử Vũ lang thang trên đường một lúc lâu, mãi tới chập tối mới về đến nhà.
Sau khi về tới nhà bà Trần Phương liền hỏi một hồi, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ chỉ nói qua loa năm ba câu cho qua chuyện, mà nhìn bộ dạng buồn bã của cô, bà Trần Phương có muốn hỏi nữa cũng cố nhịn lại không dám hỏi gì nữa.
Nhiếp Tử Vũ vốn cho là chuyện này rốt cuộc có thể cắt đứt được rồi, nhưng không ngờ ngày hôm sau chỉ sau một cú điện thoại, thì chuyện giữa bọn họ lại không dứt ra được.
.
.
Hôm nay không hiểu sao bầu trời trở nên u ám, rõ ràng là mới qua giữa trưa một chút, nhưng mà từng đám mây đen lại bao phủ trên bầu trời, không có một tia sáng, xám xịt giống như lúc này đang là bảy tám giờ tối vậy.
Người đi trên đường thì vội vội vã vã, những người bán hàng rong vốn đứng bán ở đầu phố cũng thu dọn đồ đạc đi về nhà, chỉ một lát sau con phố đã vắng vẻ không có mấy người.
Bên trong quán cà phê cũ kỹ ở đầu phố, Nhiếp Tử Vũ ngồi chờ ở gần cửa sổ.
Đột nhiên tiếng chuông của vang lên “leng keng leng keng” báo hiệu là có khách tới.
Cô theo tiếng kêu nhìn lại, trên gương mặt vốn thờ ơ rốt cuộc sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Anh tới rồi?” Cô gượng ép nở ra một nụ cười, lúc đang muốn nói cái gì đó, thì đôi mắt của cô lập tức nhìn đằng sau cái kính râm của cậu ta, lập tức há hốc miệng ra.
“Trời ạ, mặt của anh bị làm sao vậy…”
Nhiếp Tử Vũ lo lắng nhìn Minh Hạo, nhịn không được mà hít hà.
Khuôn mặt vốn vô cùng đẹp trai, bây giờ nhìn lếch thếch không chịu nổi, gò má trái và gò má phải của cậu ta sưng lên gấp đôi, trên mặt thì tím bầm lại, khóe miệng thì bị rách ra, càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là ánh mắt của cậu ta sưng lên như quả hạch đào (quả óc chó), sắp không mở ra được.
Nhìn bề ngoài như vậy, khiến cho người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được chàng trai này trước đây là một người mẫu sáng giá nhất trên sàn diễn chữ T.
“Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi!” Minh Hạo chỉ bĩu môi một cái, vết thương trên miệng lập tức nứt ra, khiến cho cậu ta đau đớn, nhíu mày rên lên một tiếng.
Đây mà là vết thương nhỏ! Nhiếp Tử Vũ trừng to mắt lên không thể tin được tại sao cậu ta lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
“Có đi khám bác sĩ chưa? Là ai đã đánh anh thành như vậy? Đúng là độc ác quá đi.” Cô vừa lẩm bẩm vừa đưa tay lên đụng nhẹ vào vết thương của cậu ta, bỗng nhiên nghe thấy cậu ta hít hà một hơi lập tức rút tay về.
Minh Hạo mỉm cười nhìn cô, cũng không trả lời vội.
mà cầm ly nước trái cây ở trước mặt cô uống một ngụm lớn rồi mới buồn bã nói: “Còn có thể là ai? Đương nhiên là người bạn lâu năm của cô rồi.” Cậu tới Đài Loan cùng lắm cũng mới hơn một tháng, mà đã bị anh ta đánh tới ba lần, điều này khiến cho cậu nghi ngờ có phải anh ta là sát tinh của cậu không!
Nghe vậy, nét mặt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời trở nên cứng đờ, không tự chủ cụp mắt xuống, thoáng một cái liền trở nên trầm mặc.
Thấy thế, Minh Hạo cong môi lên nở một nụ cười cuồng vọng, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhiếp Tử Vũ nói tiếp: “Nhưng mà, tên kia cũng không tốt hơn tôi là bao!” Tuy ít tuổi hơn nhiều, nhưng mà cậu ta đánh nhau cũng không thua kém người khác.
Bản thân mình bị đánh thành đầu heo, nhưng mà Nhiếp Tử Phong cũng bị đánh tới mức không nhìn ra hình người!
Nghe thấy lời nói của cậu ta, ánh mắt không hề có chút gợn sóng của Nhiếp Tử Vũ không hiểu sao lại run lên, do dự một chút, cô lần nữa nhìn về phía Minh Hạo hỏi: “Tại sao anh ấy lại đánh anh?”
Minh Hạo nhìn cô một chút rồi cười ha hả, cũng không trả lời vội mà gọi nhân viện phục vụ tới kêu một chén hồng trà lạnh, lúc này mới từ từ nói: “Anh ta nói cô mang thai đứa nhỏ của tôi, cho nên mới đánh tôi.
Tôi đoán là anh ta ghen tị thôi.” Nói xong cũng không quên cười nhạo chính mình một cái.
Nghe cậu ta giải thích xong, trong nháy mắt cả người Nhiếp Tử Vũ như hóa đá.
Một lúc lâu sau, cô mới run rẩy đôi môi thốt ra một câu nói khỏi miệng: “Anh ấy… Anh ấy vì chuyện này mà đánh anh…?” Cô chỉ là vì sợ anh thực sự ép cô bỏ đi đứa nhỏ cho nên mới thuận miệng thừa nhận, nhưng không ngờ anh thực sự tin…
“Đúng vậy, hừ.” Minh Hạo nhíu mày lại, cuối cùng khi nhân viên phục vụ đưa ly hồng trà lạnh tới thì cậu ta liền uống một ngụm lớn.
“Xin lỗi.” Nhận được câu trả lời khẳng định của cậu ta, Nhiếp Tử Vũ vội vã cúi thấp đầu xuống, thành tâm nhận lỗi với cậu ta: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi, tôi không nghĩ là sẽ tạo thành vết thương lớn cho anh như vậy, thành thật xin lỗi.”
“Không sao đâu mà.” Nhìn thấy cô hơi hồng hồng viền mắt, một cảm giác thương yêu lại lướt qua trong trái tim của Minh Hạo, cậu ta khoát khoát tay không sao cả nói: “Chút vết thương nhỏ ấy có là gì, coi như tôi bị ngứa da, anh ta gãi ngứa giúp tôi một chút ấy mà.
Cô cũng đừng nói xin lỗi với tôi, tôi không nhận nổi đâu.”
Mặc dù cậu ta nói như vậy, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ sao có thể không tự trách mình được, đối với ý tốt của cậu ta, Nhiếp Tử Vũ càng cảm thấy áy máy không biết giấu mặt đi đâu: “Anh nói tôi nên bồi thường cho anh như thế nào, anh cứ nói đi, chỉ cần tôi làm được thì nhất định tôi sẽ làm.”
Nhìn bộ dạng tự trách của cô, đôi mắt đen láy của Minh Hạo chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên cậu ta nói: “Cô đã cố nài như vậy… Vậy thì hãy trả lời tôi một vấn đề đi.”
“Là cái gì?” Nhiếp Tử Vũ không hiểu.
Minh Hạo lặng lẽ đánh giá cô một lượt, hơi do dự một chút, rồi mở miệng hỏi: “Cô thực sự mang thai sao?” Cậu ta cẩn thận từng li từng tí hỏi, hình như rất sợ cô bị hoảng sợ.
Không ngờ cậu ta sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời Nhiếp Tử Vũ sửng sốt.
Không nói lời nào, điều đó có nghĩa là chấp nhận.
Minh Hạo nghĩ như vậy, trong ngực như có thứ gì đó bóp nghẹt, khiến cho cậu ta không thở nổi, rất ngột ngạt.
Nhìn Nhiếp Tử Vũ nhíu chặt chân mày lại, cậu ta không nhịn được hỏi tiếp một vấn đề khác: “Đứa nhỏ ở trong bụng của cô… là của anh ta đúng không?”
Vẫn im lặng, không chịu nói gì tiếp.
Trong đôi mắt chua xót và cay đắng phản chiếu ra vẻ bi thương của Nhiếp Tử Vũ, đột nhiên Minh Hạo cảm thấy buồn bực và khó chịu ở trong lòng, cậu ta không nhịn được cầm ly hồng trà lên rót hết phần còn lại vào trong miệng, nhưng mà vẫn không giảm đi cảm giác khô nóng ở trong lòng của cậu ta.
Hai người cũng im lặng một lúc lâu, cuối cùng Minh Hạo cũng là người phá vỡ bầu không khí tịch mịch đó.
Đôi mắt đầy khí phách ngước lên nhìn, sự buồn bã khó chịu trên khuôn mặt trong nháy mắt được cậu ta che giấu đi: “Chuyện này sẽ nhanh chóng bị mọi người phát hiện, đến lúc đó cô định làm như thế nào?” Nghe mẹ Nhiếp nói cô ấy đã tìm được mẹ ruột của mình, mẹ của cô ấy có biết không? Đã mang thai đứa nhỏ của Nhiếp Tử Phong, tại sao lại còn muốn rời xa anh ta? Vô số vấn đề thi nhau ùa tới, khiến cho đầu óc của cậu ta sắp bị nổ tung.
Làm sao bây giờ? Khóe môi của Nhiếp Tử Vũ khẽ mấp máy, không trả lời.
Nói thật cô cũng không hề nghĩ tới bây giờ phải làm thế nào! Cô chỉ muốn lén lút sinh đứa bé ra, sau đó thì không nghĩ gì hơn nữa.
Bây giờ Minh Hạo nhắc tới, cô cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Làm sao bây giờ? Cô vô thức nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của mình, trong lòng cũng rối rắm không biết làm sao.
Đứa bé này là kết quả cấm kỵ, căn cứ theo đạo lý thì không thể chào đời, mà cô lại ích kỷ một lòng muốn sinh đứa bé của anh, nhưng lại chưa từng nghĩ tới làm sao để thông báo cho mọi người sự hiện diện của bé, và cả chuyện cô làm thế nào để nuôi sống bé nữa…
Nhìn cô nhíu mày rối rắm, Minh Hạo liền biết cô chưa biết phải làm thế nào.
Cậu ta hơi chớp chớp mắt, đột nhiên hít một hơi thật sâu nói.
“Gả cho tôi đi.”.