Trời trong xanh, ánh nắng tươi đẹp, những làn gió êm dịu, trời không một chút mây.
Nhà họ Nhiếp, trên núi Dương Minh.
Từ bốn ngày trước kể từ khi mẹ Nhiếp nằm viện, nhà họ Nhiếp liền trở nên không có sức sống, mà bây giờ mẹ Nhiếp đã trở về, nhà họ Nhiếp vẫn không có chút sức sống như trước.
Người bên ngoài thì nhìn thấy nhà họ Nhiếp xa hoa phú quý, khiến cho người ta không ngừng hâm mộ, mà bên trong nhà họ Nhiếp thì lại là nơi vô cùng đau lòng, chủ gia đình nhà họ Nhiếp thì bị tai nạn qua đời, rồi đứa con gái nuôi thì mấy lần ra đi không từ giã, ở đây chỉ có người đi mà không có người tới.
Căn nhà ngày trước toàn là tiếng cười đùa vui vẻ, giờ đã không còn không khí như vậy nữa.
Trong phòng khách, bầu không khí trở nên vắng lặng.
Được người giúp việc đỡ lại ngồi xuống ghế sô pha, mẹ Nhiếp còn chưa kịp thở phào một cái, thì đã nghe thấy tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vang lên cách đó không xa.
Bà nhìn lại nơi phát ra tiếng vang, khuôn mặt tái xanh của bà trở nên lạnh lùng.
“Không phải anh đã đi rồi sao? Anh còn ở đây làm gì nữa.” Bà lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Phong, giọng điệu cũng lạnh như băng.
“Đã quyết định làm như vậy rồi, vậy thì hãy đi đi, nhà họ Nhiếp chúng tôi không cần một người như anh!” Nói xong, bà không thèm nhìn anh nữa.
Mới từ làng du lịch trở về, nghỉ ngơi không được mấy phút, thì Nhiếp Tử Phong nghe thấy tin bà trở về, không thèm chỉnh trang lại dung nhan của mình, vội vàng chạy từ trong thư phòng ra.
“Người của mẹ vẫn còn chưa khỏe, sao không nằm viện thêm một thời gian nữa?” Anh đi tới ngồi xuống sô pha đối diện với bà, dặn dò người giúp việc bê bát canh gà đã chuẩn bị từ trước qua đây.
“Anh còn để ý tới sức khỏe của tôi hay sao?” Mẹ Nhiếp lạnh lùng mỉa mai, cười nhạt nói, “Anh muốn đi thì cứ đi, tôi sẽ không ngăn cản anh.” Nhưng mà bà sẽ có cách để bắt anh phải trở về.
Nhiếp Tử Phong khẽ chớp chớp mắt, trầm mặc một lúc lâu.
Cuối cùng cũng mấp máy môi, chập rãi nói: “Ngày hôm qua...!Lúc ở bệnh viện...!“
Mẹ Nhiếp không hiểu nhìn về phía anh, vẻ mặt hoang mang.
Nhiếp Tử Phong đón nhận ánh mắt lạnh lùng của bà, chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nói: “Ngày hôm qua lúc ở trong bệnh viện, những lời mẹ và chú Dịch nói có phải là thật không?”
Vừa nghe, cả người mẹ Nhiếp ngẩn ra, bỗng nhiên tim đập chậm một nhịp.
Bệnh viện? Chẳng lẽ...!Thằng bé đã nghe được?
Nhìn thấy chân mày của anh nhíu chặt lại, mẹ Nhiếp nhanh chóng xác định được suy nghĩ trong lòng mình.
Lập tức, vẻ mặt trở nên phức tạp, tim nhói lên từng cơn đau đớn.
Bà vốn định giấu giếm, cho dù là thằng bé có hận mình đi chăng nữa cũng chưa từng có ý định nói cho anh biết chuyện vi phạm luân thường đạo lý này, nhưng không ngờ cuối cùng anh vẫn biết được...
“Con...” Bà mấp máy môi muốn mở miệng nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được.
Dđienn damn leie quyýdon.
Đôi mắt đen láy đầy sự kiên định, Nhiếp Tử Phong nhìn mẹ Nhiếp thật lâu, hầu kết giật giật: “Mặc kệ có phải mẹ nói thật hay không, tạm thời con sẽ không tin tưởng.” Trừ phi anh tận mắt nhìn thấy kết quả giám định, nếu không, cho dù như thế nào anh cũng không tin tưởng!
Nghe vậy, biểu tình của mẹ Nhiếp cứng đờ, một cảm giác đau lòng và mất mát hiện lên trong đáy mắt của bà: “Con vẫn một mực khăng khăng như vậy sao? Chẳng lẽ con nghĩ rằng mẹ vì muốn chia rẽ hai đứa mà cố ý bịa ra nguyên nhân tàn nhẫn này sao?!” Nếu như có thể, bà cũng không muốn!
Nhìn vẻ mặt đau lòng và trách cứ của bà, Nhiếp Tử Phong không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: “Con đã đưa đi làm giám định, tin là sẽ nhanh chóng có kết quả.
Nếu như Vũ Vũ thật sự là em ruột của con, thì...!Cứ duy trì tình trạng như bây giờ đi.” Nói xong, con mắt của anh nhắm lại, che giấu những đau khổ vào trong lòng.
Nếu quả thật không thể cùng một chỗ, vậy thì hãy để anh ở bên cạnh chăm sóc cho cô, làm bạn với cô.
Nói chung anh sẽ không buông cô ra, không sợ người đời phỉ nhổ, trên lưng có gánh tội danh loạn luân anh cũng sẽ không buông cô ra.
“Con...!Con đang nghiêm túc sao?” Mẹ Nhiếp không dám tin nhìn anh, một giây sau, viền mắt cũng đỏ lên, đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước: “Không, mẹ không cho phép! Con nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ với con bé! Nếu như con không làm được, thì hãy để mẹ làm!” Bà kiên quyết không đồng ý.
“Cắt không được nữa rồi.” Anh nói với hàm ý sâu xa.
Cả người mẹ Nhiếp run rẩy lên một cái, thiếu chút nữa thì quên cả hô hấp.
Cắt không được nữa, sao bà lại có thể quên...!Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp nghiêm mặt lại, mở miệng nói một câu rất kiên quyết: “Đứa nhỏ đó, tuyệt đối không thể lưu lại! Con không thể ích kỷ muốn làm gì thì làm! Nếu không, con bảo mẹ sau này chết đi làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tong nhà họ Nhiếp được đây!” Chuyện anh em loạn luân đã đủ trơ trẽn lắm rồi, bây giờ lại có thêm đứa nhỏ tội nghiệt nữa, bà kiên quyết không cho phép!
Nhiếp Tử Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn bà, cắn răng chất vấn: “Chẳng lẽ danh dự còn quan trọng hơn so với một sinh mệnh bé nhỏ sao!?” Anh khẽ hét lên, cố kiềm chế sự hỗn loạn của mình, ngực phập phồng kịch liệt, trong lòng thì bối rối không yên.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngột ngạt khác thường.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mỗi người đều chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình, mãi cho tới khi có một tiếng khóc nức nở vang lên từ bên ngoài, cắt ngang suy nghĩ của bọn họ ——
※
"Vũ Vũ, Vũ Vũ..." Từng tiếng khóc vội vàng vang lên từ bên ngoài cửa, đồng thời khiến cho hai người gạt bỏ suy nghĩ của mình đi.
Nhiếp Tử Phong và mẹ Nhiếp nhìn theo nơi phát ra tiếng khóc, lúc nhìn thấy trong phòng khách xuất hiện thêm một bóng người, thì trầm mặc năm giây.
Tại sao bà ấy lại xuất hiện ở đây!
Mẹ Nhiếp trừng mắt lên không dám tin người này thật sự xuất hiện trước mặt của bà, nín thở tập trung, thiếu chút nữa thì ngừng thở.
“Trần...” Một chữ tối nghĩa vừa thốt ra khỏi miệng, ánh mắt của mẹ Nhiếp lại thoáng nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đang ngồi ở salon đối diện chậm rãi đứng lên.
“Dì Phương, dì tới rồi à.” Nén lại tất cả mọi chuyện vào trong đáy lòng, Nhiếp Tử Phong đứng dậy đón tiếp.
Vừa nghe thấy tiếng nói của anh, bà Trần Phương quay đầu lại, lúc nhìn thấy anh thì vội vã chạy lại nắm lấy cánh tay của anh.
“Tử Phong, Vũ Vũ nhà chúng ta đâu rồi?” Bà lo lắng hỏi, gương mặt nhăn nhó lại, thoạt nhìn giống như sắp khóc vậy.
Một giờ trước bà nhận được tin nhắn anh gửi tới, không kịp đóng cửa hàng lại đã vội vã chạy tới đây, chỉ vì muốn nhanh chóng gặp được Vũ Vũ, Vũ Vũ đáng thương của bà.
Mới ở chung với nhau chưa được một tháng, chỉ để lại tờ giấy rồi không từ mà biệt, lúc bà nhìn thấy những dòng chữ kia thì tim của bà như tan nát ra từng mảnh.
Nghĩ tới đây hai hàng nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi khóe mắt của bà Trần Phương, rơi vào tay của Nhiếp Tử Phong, khiến da của anh như bị cháy.
“Không cần vội, lát nữa cháu hỏi dì một chuyện xong thì sẽ dẫn dì đi gặp Vũ Vũ.” Nhiếp Tử Phong dịu dàng an ủi bà, rồi đỡ bà đang một bụng lo lắng ngồi xuống ghế sô pha.
“Nhưng mà cháu muốn hỏi dì cái gì...” Trần Phương khóc thút thít nghẹn ngào nhìn anh bằng đôi mắt mông lung, nhận lấy chiếc khăn tay mà anh đưa tới, lúc muốn nói lời xin lỗi.
Đột nhiên ánh mắt nhìn qua phía đối diện, lúc này mới phát hiện ra mẹ Nhiếp mà bà đã bỏ qua nãy giờ, nhất thời sợ hãi tới mức trừng mắt lên quên cả khóc.
“Bà...!Bà...” Bà ấp úng một lúc lâu, rồi không nói thêm được từ nào nữa.
Sau khi xa cách mười tám năm, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt lại.
Một người là bà Nhiếp, một người là người phụ nữ đã từng yêu ba Nhiếp, lần thứ hai gặp lại, không phải là vui mừng, mà là vô cùng xấu hổ.
Khi hồi phục tinh thần lại bỗng nhiên bà Trần Phương cúi đầu xuống, khuôn mặt loang lổ nước mắt tràn đầy vẻ áy náy.
“Tôi không nên tới đây.” Nói xong, bà cấp tốc đứng lên muốn rời đi.
“Chờ đã...” Nhiếp Tử Phong đang muốn mở miệng ngăn lại, một giọng nói uy nghiêm đã lên tiếng ngăn cản lại trước anh một bước.
“Đã tới rồi thì hãy nói cho xong rồi hãy đi!” Mặc dù vấn đề này đã qua lâu như vậy, nhưng mà vẫn là vấn đề! Trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là phải giải quyết tình huống này như thế nào, vì vậy mẹ Nhiếp quyết định tạm thời gạt bỏ ân oán của hai người qua một bên.
Bà hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn bà Trần Phương vì câu nói của bà đang chậm rãi xoay người lại, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, hất cằm lên, hắng hắng giọng nói: “Nhiều năm như vậy, bà sống có tốt không?” Nét mặt của bà lạnh nhạt, khiến cho người ta không đoán ra được nỗi lòng thật sự của bà.
“Tôi sống rất tốt.” Bà Trần Phương gật gật đầu, lau nước mắt ở trên mặt, nở một nụ cười thê lương, hỏi lại: “Còn bà thì sao?”
“Không tốt.” Mẹ Nhiếp lạnh lùng thốt hai từ này ra khỏi miệng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn bà Trần Phương đang ngây ngẩn cả người, hùng hổ nói: “Bà cảm thấy một người phụ nữ nuôi dưỡng đứa nhỏ thay người khác thì có sống tốt được không?” Sự phẫn nộ ở trong lòng thoáng cái bùng lên, cũng không nhịn được nữa.
Nếu không phải là năm đó bà ta nhẫn tâm bỏ lại đứa nhỏ rồi bỏ đi, thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện làm nhục gia môn như vậy, Tử Phong cũng sẽ không đối nghịch với bà mọi lúc mọi nơi như vậy!
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Nhiếp Tử Phong không đành lòng nhìn bà Trần Phương xấu hổ cúi đầu vì những lời nói của mẹ Nhiếp, muốn nói sang chuyện khác.
“Dì Phương, cháu muốn hỏi dì một vấn đề.”
Nghe vậy, bà Trần Phương chậm rãi ngẩng đầu với vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Nhiếp Tử Phong, nói: “Cháu muốn hỏi vấn đề gì?”
“Vũ Vũ...!Vũ Vũ, cô ấy...!“ Nhiếp Tử Phong muốn một hơi hỏi thẳng vào vấn đề, nhưng mà lời nói tới miệng thì lại phát hiện ra vấn đề mà anh muốn hỏi sao khó mở miệng tới như vậy.
“Vũ Vũ, con bé làm sao?” Vừa nghe tới tên con gái của mình, sự bất an trong lòng của bà Trần Phương như thót lên tận cổ họng.
Vẻ mặt bà lo lắng nhìn Nhiếp Tử Phong đang muốn nói lại thôi, vội vàng hỏi: “Có phải Vũ Vũ đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không phải.” Nhiếp Tử Phong thở dài ở trong lòng, lắc lắc đầu.
Nhíu mày lại, đôi mắt của anh tối sầm lại hết nhìn mẹ Nhiếp lại nhìn bà Trần Phương, cuối cùng anh cắn răng hỏi một câu: “Vũ Vũ, cô ấy thật sự là em ruột của cháu sao?”
Vừa hỏi xong, Nhiếp Tử Phong không những không thở phào một hơi được, mà trái lại càng căng thẳng hơn.
Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn bà Trần Phương im lặng không nói tiếng nào, trong nháy mắt này, chỉ cảm thấy tim của mình đang đập rất mạnh, kêu ‘thình thịch thình thịch’.
Thoáng một cái tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người của bà Trần Phương, thời gian từng giây từng phút cứ lặng lẽ trôi qua kẽ tay.
Bà Trần Phương dùng ánh mắt áy náy cẩn thận từng li từng tí nhìn mẹ Nhiếp đang nhìn mình, mím môi lại trịnh trọng gật gật đầu.
Bà Trần Phương nói một chữ rất có lực: “Đúng vậy.” Nhiếp Tử Phong nghe thấy như vậy thì như tan nát cõi lòng, đôi mắt đen láy thoáng cái trở nên ảm đạm không có chút tia sáng.
Một chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc bén, vô tình đâm vào ngực của anh, xuyên thấu vào tim anh.
Đây là cảm giác đau đớn mà chưa bao giờ anh cảm nhận được, đau tới mức khiến cho tất cả những dây thần kinh của anh gần như bị tê liệt, không còn chút cảm giác nào nữa.
Khi anh vất vả lắm mới kìm nén được nội tâm đang dậy sóng của mình, lại cố chịu đựng hỏi tiếp: “Chuyện đó...!Dì mang thai Vũ Vũ khi nào...” Anh ôm chút may mắn cuối cùng hỏi.
“Chuyện này...” Nói xong, lần thứ hai cảm giác áy náy phát sinh trong lòng bà, bà dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mẹ Nhiếp ở đối diện, lúc bà nhìn thấy ánh mắt của mẹ Nhiếp không có vẻ phản đối, bà đang định mở miệng nói, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên ở cách đó không xa, cắt ngang lời của bà.
“Tĩnh Nhi đã trở về chưa?”
Giọng nói này quen thuộc giống y hệt như trong ký ức sâu thẳm, bà Trần Phương nhìn sang nơi có tiếng nói, lúc nhìn thấy bóng dáng đang chậm rãi đi về phía bọn họ, thì trong nháy mắt con ngươi cũng trừng lớn lên..