Editor: Táo đỏ phố núi
Nhiếp Tử Phong không mở miệng nói linh tinh này kia nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi phòng giữa, bởi vì đúng lúc bị bà Trần Phương bắt gặp.
Mặc dù anh luôn miệng cam đoan là sẽ không làm chuyện gì với Nhiếp Tử Vũ nhưng mà bà Trần Phương chỉ lấy nguyên nhân “Con khóa cửa là có ý đồ gì” mà không chút lưu tình ngăn chặn tất cả mọi hy vọng của anh.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, căn nhà mới lại tiếp đón một vị khách.
Cho cục cưng bú sữa no xong, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một lát, Nhiếp Tử Vũ ngồi xuống sô pha ở phòng khách, mới ăn được một ngụm canh trứng bà Trần Phương đặc biệt nấu cho cô, thì đột nhiên chuông cửa lại vang lên.
Bởi vì Lạc Thuần đã ra ngoài, bà Trần Phương thì đi lên lầu hai dọn dẹp phòng, vì thế Nhiếp Tử Vũ đành phải đặt chén canh ở trong tay xuống.
Lúc đang muốn đứng dậy đi ra mở cửa, thì một bóng dáng đen thui đột nhiên không biết từ đâu chui ra, một giây sau cánh cửa đã mở rộng ra.
Taoo do leê quíy dđono.
Lúc Nhiếp Tử Phong nhìn rõ khuôn mặt của người mới tới, thì ánh mắt lại trở nên cứng ngắc, miệng há hốc ra.
Thấy anh mãi không có phản ứng gì, Nhiếp Tử Vũ không khỏi tò mò hỏi: “Là ai thế?” Nói xong đứng lên, đi ra phía cửa.
Khi cô nhìn thấy rõ người đứng ở bên ngoài cửa, lập tức lộ ra biểu tình giống y hệt như Nhiếp Tử Phong.
Mà bà Trần Phương sau khi quét dọn ở trên lầu xong, đi xuống dưới lầu liếc mắt nhìn thấy hai người đang đứng chết lặng ở cửa, cũng không khỏi tò mò hỏi: “Vũ Vũ, Tử Phong, các con đứng ở cửa làm gì.”
Nghe thấy câu hỏi của bà, Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong vô thức nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi nhường một lối đi.
Bà Trần Phương đang hoang mang không hiểu nhìn theo chỗ bọn họ tránh ra, thì nhìn thấy có người đàn ông đang đi từ ngoài cửa vào, tay trái cầm mộ bó hoa tươi, tay phải cầm theo vài cái túi, thì sắc mặt lập tức sầm xuống, bà sẵng giọng nói: “Ông đi tới đây để làm gì!”
“Phương Phương...!Tôi...” Dịch Thiên Minh xấu hổ nhìn bà Trần Phương, lúc muốn nói gì đó ra khỏi miệng thì lại bị bà Trần Phương cắt ngang.
“Ai cho phép ông gọi tôi như vậy.” Năm tháng có thể thay đổi tính nết của một người, cô gái dịu dàng uyển chuyển năm đó bây giờ đã không còn sót lại khí chất gì nữa.
Bà Trần Phương lạnh lùng nhìn Dịch Thiên Minh do dự bất định đứng ở cửa, ra lệnh đuổi khách: “Ở đây không chào đón ông, ông đi đi.” Nói xong không quên dặn dò Nhiếp Tử Phong đóng cửa lại.
Nhiếp Tử Phong muốn đóng cửa, nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Vũ ngăn cản lại.
Cô dùng ánh mắt đồng tình nhìn Dịch Thiên Minh đứng ngoài cửa đang gục đầu xuống vì những lời nói của mẹ mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lại nói, thật ra Dịch Thiên Minh cũng rất đáng thương, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cho rằng là tình nhân cũ của mình, kết quả lại yêu người đàn ông khác.
“Phương Phương, bà có thể cho tôi chút thời gian, để tôi nói vài câu với bà được không?” Ánh mắt của Dịch Thiên Minh mang theo sự tha thiết chờ đợi, đã hạ khí thế của bản thân xuống tới mức thấp nhất.
“Chúng ta không có gì tốt để nói cả.” Bà Trần Phương lạnh lùng nhìn ông, chân mày nhăn ại, ánh mắt tràn ngập sự đau thương.
Nếu như năm đó, bà sớm biết người đàn ông đã ngủ cùng mình là ông, như vậy thì bà sẽ không kiên trì sinh đứa nhỏ ra đến nỗi cắt đứt quan hệ với cha mẹ, để rơi vào tình thế như bây giờ.
Nhìn bộ dạng kiên quyết của bà Trần Phương, trong lòng Dịch Thiên Minh căng thẳng.
Ngay lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy toát mồ hôi thay ông, muốn cho ông rời đi, thì ông lại mở miệng trước: “Mặc dù bà không yêu tôi, nhưng mà tôi lại thật tâm yêu bà.”
Năm đó ông đi tìm bà, nhưng mà lại nghe nói ngay đêm sau bà đã rời nhà ra đi, không ai biết chỗ ở của bà.
Mà bây giờ gặp lại bà, cho dù đã qua nhiều năm rồi, tình yêu của ông đối với bà vẫn như trước.
Dịch Thiên Minh bất ngờ nói những lời này khiến cho mọi người ở đây đều lộ vẻ xúc động, bao gồm cả bà Trần Phương.
Bà vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy vẻ bất phàm của ông tràn ngập sự thâm tình, trong lòng chợt trở nên mềm mại.
Nhưng mà sự thật này khiến cho bà khó tiếp thu ngay được, cho nên bà vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào giống như trước.
“Mẹ, mẹ hãy cho chú ấy một cơ hội đi.” Nhiếp Tử Vũ ở bên cạnh, không nhịn được mà đi lại ôm lấy cánh tay của bà, nói: “Hơn nữa mẹ ghét chú ấy như vậy, con đang nghĩ có khi nào mẹ cũng ghét cả con luôn không, bởi vì con là...” Mấy chữ con gái của chú ấy cũng chưa nói ra khỏi miệng, bởi vì chân mày của bà Trần Phương đã thả lỏng.
“Tôi chỉ cho ông mười phút.” Bà Trần Phương lạnh nhạt nói một câu như vậy ra khỏi miệng.
Sau khi nói xong, bà xoay người một cái, đi vào trong phòng khách.
Nhận được sự đồng ý, Dịch Thiên Minh vui mừng nhảy nhót, bất chấp đang cầm lễ vật ở trong tay, ông vội vàng thả xuống đi lại bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, nở một nụ cười cảm kích nói: “Cám ơn con, Vũ Vũ.”
...
Sáng hôm đó bà Trần Phương và Dịch Thiên Minh nói chuyện gì thì Nhiếp Tử Vũ cũng không hề biết, nhưng mà nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Dịch Thiên Minh lúc rời đi, thì cô suy đoán là cũng không phải là chuyện tốt.
Sau này Nhiếp Tử Vũ và bà Trần Phương cũng nói chuyện, cũng đã phát biểu ý kiến của mình.
Chuyện năm đó cũng không phải là do một mình Dịch Thiên Minh làm sai, vì thể không thể hoàn toàn trách ông được.
Hơn nữa, chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, tính toán lại thì có lợi ích gì nữa?
Đối với lần này, mặc dù bà Trần Phương không nói gì thêm, nhưng bà cũng không hề nhíu mày, Nhiếp Tử Vũ nhìn ra là bà đã tán thành lời nói của mình.
Sau đó mấy ngày, mỗi ngày Dịch Thiên Minh đều đóng đô ở nhà bọn họ, giống như con gián đánh mãi không chết, cho dù bà Trần Phương đuổi như thế nào cũng không đi, cứ thế về sau, bà Trần Phương cũng lười đuổi, quan hệ của hai người lúc này mới trở nên hòa hợp hơn một chút...
※
Trời mới tháng sáu thôi, mà đã nóng nực như thời tiết tháng bảy, chỉ có ban đêm mới mát mẻ hơn một chút.
Hôm nay, ăn cơm tối xong, khó có khi Nhiếp Tử Vũ cho đứa nhỏ bú sữa xong mà vẫn còn tỉnh, nên đã đi dạo trong công viên.
Ở cữ hơn nửa tháng, dáng người của Nhiếp Tử Vũ đã khôi phục lại được như lúc trước khi mang thai, ngoại trừ bộ ngực càng trở nên đẫy đà hơn.
Mặc T-shirt màu hồng nhạt khiến cho đường cong của cô càng thêm nổi bật, bên dưới thì mặc chiếc quần ngắn màu lam để lộ cặp đùi trắng như tuyết, tóc thì buộc đuôi ngựa ở đằng sau, giống như một thiếu nữ ngây thơ trong sáng, toàn thân tản ra sức sống của một thiếu nữ.
Ddieadnn damn leie quyýdon.
Trong công viên trăm hoa đua nở, gió thổi mát mẻ, đưa tới từng đợt mùi moa thoang thoảng.
Đi mệt nên Nhiếp Tử Vũ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút, nhưng mà đưa mắt nhìn khắp nơi thì những chỗ có thể ngồi thì đều đã có một nhà ba người nhà người ta ngồi mất rồi.
Đúng vào lúc này, thì có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng của cô.
“Rốt cuộc cũng tìm được em.” Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, vừa đúng lúc đối mặt với một đôi mắt đen láy.
“Anh ăn cơm xong rồi à?” Cô nở một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt thì mở to ra cười khanh khách nhìn vẻ mệt mỏi phong trần của anh.
“Ừ, ăn cơm ở công ty rồi.” Nhiếp Tử Phong cười, bàn tay kéo kéo cà vạt ở trên cổ của mình.
Anh mặc một bộ tây trang Armani nhìn đẹp trai hơn rất nhiều khi mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, khí thế, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của anh cũng khiến tim của những người phụ nữ ở đây đập thình thịch!
Hai ngày trước, mẹ Nhiếp bay qua Mỹ thăm bà nội định cư bên đó, anh một lần nữa tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc của Tập đoàn Nhiếp Phong.
Chơi bời thoải mái nửa tháng, công việc cũng nhiều gấp đôi, chất thành một đống lớn, hôm nay anh mới liều mạng xử lý hết tất cả công việc.
“Mệt không?” Nhiếp Tử Vũ không đành lòng nhìn anh, vẫn còn lẩm bẩm nói thêm: “Xem ra em cũng phải dặn mẹ nấu cho anh chút gì để bồi bổ thân thể.” Trong thời gian này, vì chăm sóc cô và xử lý chuyện của công ty, giấc ngủ của anh đã rất ngắn, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ, cứ tiếp tục như thế này thì sẽ suy sụp mất.Nghe vậy, đáy mắt của Nhiếp Tử Phong lóe lên một tia sáng: “Mệt thì phải làm sao? Em giúp anh đi tắm à?”
“Có thể.” Cô không cảm thấy có gì là không đúng gật gật đầu nhận lời anh.
Bởi vì sinh mổ nên không thể để nước đụng vào vết thương, vì thế mỗi ngày anh đều tự mình lau người giúp cô, không chỉ như vậy anh còn gội đầu giúp cô, lúc cô ngủ thì chăm sóc đứa nhỏ thay cho cô...!Tròn nửa tháng thì anh cũng hầu hạ cô nửa tháng.
Vừa nghe thấy câu trả lời không chút do dự nào của cô, ngược lại Nhiếp Tử Phong lại cảm thấy có chút không tự nhiên, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng cô tắm rửa cho anh, chỉ một lát sau, mặt của anh liền đỏ lên.
“Hay là thôi đi.” Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ kích thích rồi, nếu quả thật muốn cô tắm cho anh, vậy nói không chừng anh sẽ không giữ mình được, đẩy ngã cô...!
Không được, không được suy nghĩ nữa! Nghĩ tiếp đoán chừng anh có thể phun máu mũi ngay tại chỗ!
Nhiếp Tử Phong lắc lắc đầu ném đi suy nghĩ của mình, anh lúng túng hắng giọng một cái, sau đó đi tới trước xe của em bé, ôm đứa nhỏ từ bên trong ra: “Nhóc con, nhớ ba không?”
Thằng bé mở to đôi mắt ra nhìn anh, đột nhiên chu miệng lên, rồi ngoảnh đầu đi.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười ngây ngốc.
“Đáng ghét!” Trên thương trường, những thương nhân nghe thấy tên của Nhiếp Tử Phong đã sợ mất mật, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự thất bại như thế này, hơn nữa lại còn mất mặt trước một đứa trẻ mới sinh không được bao lâu! Bị thằng bé lơ đi, thoáng một cái Nhiếp Tử Phong đã lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ đang cười cợt mình, sau đó anh hạ giọng nói với con trai của mình: “Con có tin là ba sẽ quăng con vào cô nhi viện không!”
dii@een*dyan(lee^qu.donnn) Không biết có phải cu cậu thực sự nghe hiểu lời nói của anh hay không, mà đột nhiên nhăn mặt lại, sau đó òa khóc lên, khóc rất dữ dội.
Thấy bé òa khóc, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong thoáng một cái đã tái hơn phân nửa, anh trừng mắt nhìn cu cậu không ngừng giãy giụa trong lòng của mình, nghiến răng nghiến lợi nhưng không biết làm như thế nào.
“Ngoan nào, cục cưng đừng khóc ~ đừng khóc nữa.” Nhiếp Tử Vũ vội vàng tiếp nhận thằng bé từ trong lòng của anh, an ủi thằng bé.
Kỳ lạ là, cho dù cô dỗ như thế nào đi nữa, thằng bé cũng không hề ngừng khóc giống như thường ngày, mà ngược lại còn khóc lớn hơn nữa, càng gào to hơn, thoáng một cái đã khiến tất cả ánh mắt của mọi người trong công viên đều tập trung qua đây.
Không nhịn được những ánh mắt xung quanh đều tập trung lại chỗ mình, Nhiếp Tử Phong nhất thời có cảm giác đầu của mình cũng muốn nổ tung.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ ôm trán, tức giận: “Được rồi, được rồi, ba đầu hàng, ba không quăng con vào cô nhi viện nữa.”
Vừa dứt lời, cu cậu liền ngừng khóc ngay lập tức, khiến cho Nhiếp Tử Vũ vô cùng kinh ngạc.
Cu cậu bĩu môi ở trong lòng, đôi mắt mở to ra liếc xéo vẻ mặt thất bại của Nhiếp Tử Phong, cong khóe miệng lên, vẻ mặt kia, giống như đang vô cùng đắc ý.
“Con...!Con nghe hiểu lời của anh kìa!” Nhiếp Tử Vũ giật mình nhìn cu cậu trong lòng mình, không thể tưởng tượng nổi.
Nhiếp Tử Phong cũng không trực tiếp trả lời cô, mà tức giận trừng mắt nhìn đứa nhỏ, nói: “Anh nghĩ thằng nhóc này sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một thiên tài.” Di truyền gien tốt của bọn họ, từ nhỏ đã biết tính toán người khác như vậy, sau này lớn lên nhất định sẽ là một gian thương! Nhiếp Tử Phong suy nghĩ, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Nhiếp Tử Vũ ôm đứa nhỏ, còn Nhiếp Tử Phong đẩy chiếc xe em bé đi ở trong công viên, trai xinh gái đẹp đi cùng với nhau nên khiến cho không ít người chú ý tới, đương nhiên cũng có những ánh mắt có chút khác thường.
Giống như khi bọn họ tìm được một cái ghé dài ngồi xuống, thì hai tên con trai ở cách đó không xa thì thầm với nhau.
“Cô bé kia nhìn rất trẻ nhỉ, tuyệt đối không phải là mẹ, tôi cá năm trăm đồng bọn họ là quan hệ anh em.” Một tên trong đó nói.
“Cậu không thấy trong tay của cô ấy ôm đứa nhỏ sao? Sao lại không phải là mẹ được.
Tôi cá một ngàn đồng bọn họ có quan hệ vợ chồng.” Một tên khác lại nói.
Hai người nói nhỏ với nhau, nhưng mà tai của Nhiếp Tử Vũ rất thính nên vẫn nghe được, đồng thời đáy mắt cũng hiện lên một chút ma mãnh.
Đột nhiên cô nhét đứa nhỏ ở trong tay vào trong lòng của Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh, sau đó cố ý lớn tiếng nói: “Anh trai, chúng ta về nhà đi.” Nói xong, liền nhìn thấy tên con trai cá bọn họ có quan hệ anh em cười khanh khách xòe tay ra.
Anh trai?
Không hiểu vì sao cô lại xưng hô như vậy, Nhiếp Tử Phong quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của cô.
Theo tầm mắt của cô nhìn lại, khi anh nhìn thấy cậu bé ở cách đó không xa đang lấy tiền đưa cho người còn lại, sửng sốt một chút, một giây sau đáy mắt đen láy của anh khẽ lóe sáng lên.
Người phụ nữ đáng ghét này! Vậy mà lại giúp bọn họ cá độ!
Đôi mắt ánh nhiễm vẻ không vui, chỉ nghe thấy anh khẽ gọi: “Vũ Vũ.”
“Dạ?” Nhiếp Tử Vũ không hiểu quay đầu lại, một giây sau miệng của cô liền bị anh chặn lại.
Nụ hôn bất ngờ khiến cho cô trở tay không kịp, đầu óc trống rỗng.
Mãi cho tới khi Nhiếp Tử Phong lui người về, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi mình, ôm đứa nhỏ đứng dậy nói: “Chúng ta về nhà thôi.” Cô mới hồi phục lại tinh thần.
Ánh mắt trống rỗng lại đảo mắt nhìn xung quanh mình, ngoại trừ hai cậu bé đứng cách đó không xa đang đứng ngây ngốc ra nhìn, thì tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt mờ ám, rất nhiều phụ nữ còn nói “Thật hâm mộ sự to gan của bọn họ.” Mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ lên, đứng lên đẩy xe trẻ em nhanh chóng đi theo.
Dìe nfd da nle e q uuydo n.
※
Cứ như vậy cuộc sống lại trôi qua thêm mấy ngày sóng yên biển lặng.
Mỗi ngày Nhiếp Tử Phong chăm chỉ làm việc, còn Nhiếp Tử Vũ thì ở nhà chăm sóc đứa nhỏ.
Dưới sự cổ vũ của Lạc Thuần và bà Trần Phương, cô lại một lần nữa cầm cuốn sách lên, muốn tiếp tục học đại học mà cô đang học dở.
Lên đại học không sai, nhưng mà vì cô mỗi ngày tự giam mình trong thư phòng tận lực học hành mấy tiếng đồng hồ, thì không sai cũng biến thành có sai.
Nhiếp Tử Phong lén tới chỗ của bà Trần Phương lấy đi chìa khóa thư phòng, mở cửa chuồn êm vào bên trong.
Khi anh nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang vùi đầu vào bàn đọc sách, cả người tập trung không hề ngẩng đầu lên, thì tay âm thầm nắm chặt lại thành quyền.
Nhiếp Tử Vũ một lòng chuyên tâm đọc sách nên cũng không phát hiện là anh tới, đến khi cuốn sách giáo khoa ở trên bàn đột nhiên biến mất, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Đêm sách trả lại cho em.” Cô mở miệng ra đòi sách lại.
“Đừng học nữa.” Chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu lại, không vui ném cuốn sách giáo khoa ra xa.
Die nd da nl e q uuydo n.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ đứng dậy, vội vàng chạy đi nhặt, nhưng mà còn chưa đi được nửa bước, đã bị Nhiếp Tử Phong chặn ngang ôm vào trong lòng của mình.
“Em không học cũng không có vấn đề gì, không có ai quan tâm tới bằng cấp của em.” Anh tựa đầu vào bả vai của cô, dùng sức ôm chặt lấy cô.
Anh bất mãn, vô cùng bất mãn!
Thời gian này vì chăm sóc cho thằng nhóc kia, mà cô đã không thèm đoái hoài gì tới anh, bây giờ lại vì học hành, mà lại càng không thèm ngó ngàng gì tới anh nữa..